Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 184: Mục đích
Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:08:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Tiếu chút căng thẳng: "Chuyện gì chị?"
"Em rời khỏi nhà họ Lôi, rời khỏi Hà Giai Lệ và bà nội Lôi ?"
Lôi Tiếu ngẩn . Ngọc Khê tiếp: "Chị ý kiến của chị nhé, chị cho rằng em nên rời , bắt đầu một cuộc sống mới."
Đáy mắt Lôi Tiếu hiện lên vẻ mê mang: "Em thể rời ?"
Mắt Ngọc Khê sáng lên, cô bé ý định rời là : "Đương nhiên, chỉ cần em , chị sẽ cách giúp em. Chị cũng thật với em, nếu bỏ lỡ cơ hội , nữa thì chỉ thể đợi đến khi em đủ tuổi thành niên, cơ hội hiếm ."
Đôi mắt u ám của Lôi Tiếu dần dần sáng lên. Lần về nhà dập tắt ảo tưởng của cô bé về gia đình đó. Cô bé tuy chậm chạp nhưng ngốc, cô bé chị gái thể cứu một , nhưng thể cứu mãi , những gì cô bé đối mặt sẽ càng đáng sợ hơn.
Ngọc Khê vẫn lặng lẽ chờ câu trả lời của Lôi Tiếu. Thấy cô bé với ánh mắt sáng ngời, cô vươn tay nắm lấy tay cô bé: "Đừng sợ, chị sẽ nuôi em học, em vẫn còn đường lui mà."
Lôi Tiếu , đây là đầu tiên Ngọc Khê thấy Lôi Tiếu từ tận đáy lòng, nụ tràn đầy hy vọng: "Em , em rời khỏi đó. Em đổi cuộc đời , em thi đỗ đại học, em một ích."
Cô bé từng mơ tưởng điều , cuối cùng cũng thể dõng dạc .
Ngọc Khê yên tâm, chỉ cần Lôi Tiếu đồng ý, chuyện sẽ dễ giải quyết: "Được, chúng sẽ nỗ lực học tập để đại học, ích."
Lôi Tiếu . Lần đầu tiên cô bé công nhận, còn là những câu kiểu " học thì ích lợi gì". Cô bé nghẹn ngào: "Vâng, em sẽ thi đỗ đại học, nỗ lực kiếm tiền báo đáp chị."
Ngọc Khê vỗ vỗ tay Lôi Tiếu, cô bé thật khiến đau lòng: "Việc cứ giao cho chị. Ngày mai dù gặp ai, ai cầu xin em điều gì, em đều theo chị."
Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng."
Ngọc Khê : "Thời gian còn sớm nữa, ngủ em."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lôi Tiếu dịch trong: "Em gầy lắm, giường đủ rộng mà."
Ngọc Khê ánh mắt cẩn trọng của Lôi Tiếu, đáp: "Được."
Sáng sớm, ánh nắng chiếu phòng bệnh, Ngọc Khê tỉnh giấc. Quen ngủ một nên khi thêm bên cạnh, giấc ngủ của cô nông. Cô nhẹ nhàng xuống giường, lấy nước rửa mặt.
Sau đó cô mua bữa sáng. Lôi Tiếu ngượng ngùng : "Em thể tự lo cho mà."
Ngọc Khê buông tay : "Vậy , em tự ăn ."
Lôi Tiếu ăn từng miếng nhỏ. Nữ bác sĩ đến kiểm tra phòng, khám qua một lượt : "Tình hình tồi."
Ngọc Khê theo nữ bác sĩ ngoài: "Bác sĩ, xin bệnh án, việc cần dùng."
Nữ bác sĩ cau mày: "Cô thực sự định kiện ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, em gái rời khỏi cái nhà đó, khả năng nuôi em ."
Nữ bác sĩ thở dài: "Được ."
Ngọc Khê nhanh cầm bệnh án. Lúc , cô với Lôi Tiếu: "Chị sẽ kiện Hà Giai Lệ. Bà sẽ cầu xin em, nhưng dù bà gì, em cũng mềm lòng."
Lôi Tiếu lo lắng: "Bà sẽ ạ?"
"Bà sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng."
Lôi Tiếu c.ắ.n môi: "Bà ... dù bà cũng công sinh thành dưỡng d.ụ.c em, thể kiện bà chị? Em ... là tha thứ cho bà , em chỉ nghĩ, những trận đòn coi như em trả ơn sinh thành, ... đường ai nấy , còn liên quan gì nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-184-muc-dich.html.]
Ngọc Khê sâu mắt Lôi Tiếu. Cô vui mừng vì bản chất cô bé lương thiện, thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội . Cô thực sự tống Hà Giai Lệ tù để bà hối .
Cô tính toán kỹ, dùng tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và đập phá tài sản để cứu Lôi Tiếu , đó kiện Hà Giai Lệ tội ngược đãi.
Ngọc Khê vuốt ve tập bệnh án: "Em thực sự nghĩ kỹ chứ? Em rằng, đợi đến khi em khỏi bệnh mới kiện thì hiệu quả sẽ bằng bây giờ ."
Lôi Tiếu gật đầu: "Em... em nghĩ kỹ . Không kiện bà , em cũng chị vì em mà chỉ trỏ. Con gái ruột kiện đẻ, bất kể lý do là gì, đạo hiếu ở đời vẫn sẽ nghiêng về phía Hà Giai Lệ, điều đó sẽ cho chị."
Ngọc Khê sững sờ. Cô bé suy nghĩ cho cô, trong lòng cô cảm thấy ấm áp: "Được, chị đồng ý với em."
Lôi Tiếu . Cô bé nhiều hơn, tuy là đại mỹ nhân nhưng cũng thuộc kiểu con nhà lành thanh tú, dễ mến.
Hà Giai Lệ đến muộn hơn Ngọc Khê dự đoán. 10 giờ sáng bà mới tới, một mà cùng Lôi Quốc Lương.
Ngọc Khê đang gọt hoa quả cho Lôi Tiếu, cô bé kể chuyện ở trường.
Hà Giai Lệ sầm mặt bước , sắc mặt Lôi Quốc Lương cũng . Hai vợ chồng thèm Lôi Tiếu lấy một cái, đều chằm chằm Ngọc Khê.
Lôi Quốc Lương xuống ghế, thẳng vấn đề hỏi Ngọc Khê: "Mục đích của cô là gì?"
Ngọc Khê đáp: "Ông Lôi xem cũng là hiểu chuyện đấy!"
Lôi Quốc Lương nheo mắt: "Cô trực tiếp kiện chúng , ngược còn thông báo cho chúng , rõ ràng là mục đích. Cả hai vợ chồng đều đến đây , mục đích gì thì thẳng , đừng lãng phí thời gian của ."
Ngọc Khê xoay con d.a.o gọt hoa quả trong tay, ánh nắng phản chiếu lên lưỡi dao, hắt mặt Hà Giai Lệ khiến bà chói mắt, vội tránh một chút.
Ngọc Khê ngước mắt Lôi Quốc Lương: "Con gái út của ông đang đây, cứ tưởng ít nhất ông cũng sẽ nó một cái. Quả nhiên là nghĩ nhiều , ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thể hy vọng xa vời ông tấm lòng của cha chứ."
Lôi Quốc Lương sự châm chọc, sang Lôi Tiếu. Đứa con gái , ông mấy ấn tượng, dù sống cùng nhà cũng ít khi gặp mặt. Hơn nữa vì đứa con gái là con ngoài giá thú, ông đời chê ít, nên ông vốn thích nó.
Chỉ liếc qua một cái, Lôi Quốc Lương đầu : "Nói , cô mục đích gì."
Ngọc Khê thấy tay Lôi Tiếu run lên một cái. Phải đối mặt với sự lạnh nhạt và phớt lờ của cha ruột, con bé kiên cường đến mức nào mới phát điên?
Ngọc Khê nghiến răng: "Được, cũng thời gian đôi co. Yêu cầu của đơn giản: Hộ khẩu của Lôi Tiếu. Lôi Tiếu tách khỏi nhà các , sẽ trở thành giám hộ của em . Ngoài còn bồi thường những đồ đạc đập phá ở nhà Mợ Hai , một vạn đồng (10.000 tệ)."
Hà Giai Lệ sầm mặt: "Mày nuôi Lôi Tiếu? Mày chịu nhận tao, ngược nhận đứa em gái liên quan?"
"Chuyện của cần bà quản. Mục đích của chỉ hai điều đó. Đồng ý thì , đồng ý thì gặp ở Cục Công an. À đúng , còn giữ một bản bệnh án ở đây, chừng còn kiện cả Hà Giai Lệ và bà nội Lôi tội ngược đãi đấy."
Đồng t.ử Hà Giai Lệ co rút: "Tao là nó, tao đ.á.n.h nó là chuyện bình thường."
Ngọc Khê khẩy: "Nói bà mù luật còn là khen bà đấy, đúng là thiếu hiểu ."
Hà Giai Lệ ngờ việc đập phá nhà trai gây rắc rối lớn như . Ban đầu bà tin, khi hỏi luật sư mới sự việc nghiêm trọng thế nào. Nói nhỏ là nhỏ, lớn là lớn, bộ phụ thuộc việc kiện bà , lúc bà mới thực sự sợ hãi.
Bà sự nghiệp , dã tâm, tương lai mới bắt đầu, bà thể tù.
Con ranh sẽ b.ắ.n tên đích, lời nó nhất định là thật.
Ngọc Khê Hà Giai Lệ, lời của Lôi Quốc Lương mới là quyết định. Sắc mặt Lôi Quốc Lương cũng , ông tuy thích đứa con gái út , nhưng nuôi lớn đến chừng , tướng mạo cũng tệ, thể kiếm một mối hôn sự , vấn đề tài chính của ông sẽ giải quyết.
Nghĩ đến đây, ông nhịn đầu vợ gây chuyện.
Hà Giai Lệ quá hiểu chồng , ông đang cân nhắc lợi hại: "Ông gì?"