Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 162: Gia phả
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Vương chỉ một cái bát: “Cái là , thời Minh. Để cẩn thận thì đừng bán đồ thời Đường, nếu thật sự tên trong danh sách đăng ký thì lộ ngay.”
Ngọc Khê cạn lời: “Ý ông là, còn cả danh sách đăng ký ạ?”
Ông cụ Vương : “Đương nhiên sẽ đăng ký. Nếu thật sự là tổ tông truyền , nhất định sẽ danh sách. Cháu xem, đồ thời Đường là nguyên bộ, bảo quản hảo, trong nhà nhất định sách ghi chép.”
Ngọc Khê một rương đồ sứ mà tắc thở, nghiến răng: “Chẳng lẽ mấy thứ chỉ thể ngắm chứ thể bán?”
Ông cụ Vương thích thú vuốt ve món đồ: “Thật sự cháu đoán đúng đấy cô bé. Chỉ cần cháu bán một món, đừng là ông bán là ai bán, nhất định sẽ tra nhà cháu.”
Ngọc Khê cảm thấy nghẹn khuất: “Vậy chẳng lẽ đồ thời Minh cũng thể bán?”
Ông cụ Vương lắc đầu: “Cũng hẳn. Đồ thời Đường là do tổ tông truyền thừa, đây là vật gia truyền nên nhất định sẽ ghi chép. đồ thời Minh và thời Thanh rõ ràng là , những thứ sẽ ghi chép gia phả.”
Ngọc Khê mở rương châu báu : “Những thứ cũng ghi chép ạ?”
Ngọc Khê đối với những thứ đồ gia tộc thật sự hiểu, may mà ông Vương, nếu tự cô thì lộ tẩy mất.
Ông cụ Vương cẩn thận lướt qua, cầm lên lật xem, phát hiện ấn ký gì, phân biệt niên đại và kỹ thuật chế tác: “Những thứ đều là trang sức thời Dân quốc, sẽ ghi chép.”
Ngọc Khê mở to mắt: “Ông Vương, thế mà ông cũng ạ.”
Ông cụ Vương tự hào: “Lúc tổ tiên ông còn huy hoàng, đồ cổ ở khắp nơi, tiếc là vứt bỏ, thất lạc, giữ quá ít. Sau mất thêm một mớ, nếu thì còn nhiều hơn.”
Ông cụ Vương hồi tưởng , năm đó ông cũng là đại thiếu gia, kẻ hầu hạ đông đúc. Trong viện năm xưa, một bước là thấy đồ cổ, đặc biệt là giá cổ vật, món nào cũng là trân phẩm.
Ngọc Khê chăm chú thần sắc hồi ức của ông Vương. Cô phát hiện nếu đem quá khứ của nhà ông Vương thành phim, bộ phim sẽ hot thật!
Điều càng thử thách bút lực. Cô nhớ sư phụ cô vốn sống đủ nhiều, thật sự cái thần thái . Viết chuyện nhà ông Vương cần từng trải chắp bút mới tạo sự cộng hưởng.
Ông cụ Vương vỗ ống quần dậy: “Được , nếu cháu yên tâm về đồ cổ thì lấy trang sức mà bán, chọn hai món bình thường thôi.”
Ngọc Khê ôm cái hộp: “Ông Vương, ông giúp cháu chọn hai món thường thấy ạ!”
Ông cụ Vương chọn một đôi vòng ngọc: “Mấy cái đều na ná , tra cũng . Nếu cháu yên tâm thì thế , ông một đôi vòng ngọc cũng gần giống đôi , chúng đổi cho ?”
Ngọc Khê bắt trọng điểm: “Ông xử lý hết đồ đạc ạ?”
Ông cụ Vương ý thức lỡ lời: “Ông xử lý là đồ đạc của nhà họ Vương, còn của hồi môn của bà nhà ông thì ông động . Thôi, cháu thì , ông quản nữa.”
Ngọc Khê cái vụ gia phả cho sợ , cẩn thận vẫn hơn: “Hì hì, ông Vương, nếu đổi thì cháu sẽ chiếm hời của ông chứ?”
Ông cụ Vương: “Yên tâm , chiếm hời .”
“Vậy cháu đổi với ông, cảm ơn ông quá.”
Môi ông cụ Vương mấp máy, ý trong đáy mắt càng sâu: “Cháu chờ ở đây, ông lấy cho.”
“Vâng ạ!”
Ngọc Khê tiếng động lầu, hiểu ông Vương dọn hết đồ đạc qua đây. Ông cụ nhanh, tay cầm hai cái vòng tay.
Ngọc Khê cẩn thận nhận lấy, phân biệt kỹ càng: “ là gần giống thật.”
Ông cụ Vương thổi râu: “Đương nhiên là gần giống, đều cùng một cửa tiệm mà , yên tâm !”
Ngọc Khê liên tục gật đầu: “Yên tâm, quá yên tâm ạ.”
Ông cụ thấy chân cẳng Ngọc Khê khá hơn: “Buổi chiều ông cũng Cục hồ sơ nữa, ông đưa cháu Lưu Ly Xưởng dạo chơi nhé? Cháu đấy, kiến thức còn ít quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-162-gia-pha.html.]
“Đi ạ, ạ, cháu .”
Cơ hội hiếm . Kiến thức của cô đúng là ít, còn cách nào khác, cô gái nông thôn xuất phát điểm cao bằng khác thì chỉ thể từ từ hấp thu. Hiếm khi ông Vương chịu dạy, cô đương nhiên .
Ông cụ Vương cầm vòng tay: “Không vội, chờ ông ngủ một giấc . Lâu ngủ trưa, dậy .”
“Vâng.”
Ngọc Khê đưa ông Vương lên lầu. Cô cần ngủ trưa, bèn mượn điện thoại nhà ông cụ Niên gọi về nhà.
Trịnh Cầm bắt máy: “Alo, xin .”
“Mẹ, là con đây. Con đang gọi từ nhà ông Niên.”
Trịnh Cầm: “Con thăm già !”
“Vâng. Mẹ ơi, tổ tiên nhà họ Trịnh nghề gì ạ? Ông Vương xem qua , bộ đều là đồ thời Đường.”
Trịnh Cầm nhíu mày: “Mẹ , Trịnh Mậu Nhiên bao giờ dạy bất cứ thứ gì.”
Ngọc Khê lặp lời ông cụ Vương một : “Sự tình là như , con đổi hai cái vòng tay ạ.”
“Con gái giỏi lắm, .”
Ngọc Khê trò chuyện thêm vài câu hai con mới cúp điện thoại.
Ông cụ Vương lớn tuổi, ban ngày ngủ ít, đến một tiếng tỉnh. Lúc ông , Ngọc Khê đang ở vườn rau giàn cho cây.
Ông cụ Vương chống nạng: “Làm hơn ông Niên của cháu đấy.”
Ngọc Khê ngượng ngùng: “Lúc ở nhà đây đều là việc của con, nhiều nên quen tay thôi ạ.”
Ông cụ Vương: “Rửa tay , chúng thôi.”
“Vâng ạ!”
Đến Lưu Ly Xưởng là 1 giờ rưỡi, ánh mặt trời đủ. Ngọc Khê bước , mắt xuể.
Ông cụ Vương chậm rãi giới thiệu: “Lưu Ly Xưởng sớm hơn Phan Gia Viên, Lưu Ly Xưởng gần hai trăm năm , Phan Gia Viên mấy năm mới hình thành. Ở đây chủ yếu bán tranh chữ, sách vở. Cháu thấy cửa hàng đằng , từ đầu thời Thanh đấy.”
Ngọc Khê chấn động: “Hiện tại đều mở cửa hết ạ!”
Ông cụ Vương cảm thán: “Nó cũng trải qua nhiều thăng trầm, may mà đều giữ . Nha đầu, đừng Lưu Ly Xưởng bắt mắt, nhưng đại tài thường ẩn giữa chợ (đại ẩn vu thị). Sau cháu dù gặp thế nào cũng đừng dùng thành kiến để , cho dù trong lòng thích thì cũng đối đãi bình thường.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê thụ giáo: “Vâng ạ.”
Ông cụ Vương chỉ những nước ngoài khắp nơi: “Lưu Ly Xưởng nhiều nước ngoài, Phan Gia Viên nhiều kẻ lừa đảo. Ở đây hàng thật nhiều hơn một chút, Phan Gia Viên thì dựa nhãn lực, hàng giả nhiều hơn. Những điều chỉ gốc thủ đô mới rõ, nơi khác ít ai .”
Ông cụ tiếp tục : “Đừng tưởng Lưu Ly Xưởng nhiều hàng thật mà yên tâm mua. Ở đây nhiều cao nhân lắm, kỹ thuật giả ở đây thủ pháp in mộc bản (in bằng ván gỗ), đủ để lấy giả tráo thật, thường chuyên chọn nước ngoài mà tay vì họ nhiều tiền.”
Ngọc Khê thật sự mở mang tầm mắt. Cô qua ít thi họa, , trong mắt cô cái nào trông cũng như thật, nhưng ông Vương chỉ liếc qua liền dùng tay hiệu là giả, đây mới là cảnh giới.
Ngọc Khê : “Ông Vương, với năng lực của ông, chuyên ngành khảo cổ chắc chắn từng mời ông nhỉ!”
Ông cụ Vương: “Ừ, ông đồng ý, trừ phi cái nào thật sự chắc chắn lắm thì ông mới giúp xem qua.”
Ngọc Khê giật giật tai, giọng phía quen, chờ tới gần, cô kéo tay ông Vương .