Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 160: Trần Trì
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:44:01
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Trì tay xách hành lý, bước nhà, trong mắt chỉ Chu Linh Linh, Ngọc Khê gì cũng chẳng thấy. Nỗi nhớ nhung trong mắt ai cũng thể cảm nhận : “Linh Linh, em gầy !”
Ngọc Khê: “........”
Bị lờ thì chớ, còn thồn “cơm chó” mặt.
Mặt Chu Linh Linh đỏ bừng như ráng chiều: “Anh cũng thế.”
Ngọc Khê: “....... Em báo công an đấy nhé! Hai vị, chờ bọn em hãy tâm sự với ?”
Da mặt Trần Trì dày lên ít: “Tiểu Khê.”
“Uầy, giờ mới thấy em , thật dễ dàng gì.”
Chu Linh Linh lén véo Ngọc Khê một cái. Ngọc Khê ngoan ngoãn ngậm miệng , tay chị họ vẫn bỏ , ý là sẵn sàng véo thêm cái nữa.
Trần Trì đặt hành lý xuống: “Anh từ xa thấy tiếng đ.á.n.h , đ.á.n.h ai ?”
Chu Linh Linh: “Mâu thuẫn nhỏ thôi, gì . Anh đến !”
Trần Trì gật đầu: “Ừ, đến. Anh qua đây xem một chút , lát nữa chạy xem xưởng, hẹn .”
Ngọc Khê đẩy chị họ một cái: “Chị họ, trong tiệm tụi em , chị cũng !”
Trong mắt Trần Trì ánh lên niềm vui sướng. Chu Linh Linh nắm lấy tay : “Anh mới đến cũng đường, em đưa .”
Trần Trì ngây ngô: “Được.”
Chu Linh Linh và Trần Trì , trong tiệm chỉ còn Ngọc Khê và Lôi Âm.
Lôi Âm vuốt cằm: “Cậu đừng , Trần Trì với chị Linh Linh xứng đôi thật đấy.”
“Cái đó còn , tớ tự trấn giữ cửa ải mà. Đừng chuyện chị họ nữa, với Lý Nham thế nào ?”
Lôi Âm ỉu xìu: “Gửi thư vài , trong thư cái gì cũng dám , nào cũng là chuyện nhà, cũng chẳng thấy tiến triển gì, cũng bao giờ mới ngày nghỉ.”
Ngọc Khê huých vai Lôi Âm: “Nghỉ hè tớ định thăm Niên Quân Mân, cùng ?”
Lôi Âm động lòng: “Tớ thì lắm, nhưng ông ngoại cho .”
“Cậu về hỏi thử xem, thì cùng.”
Lôi Âm: “Được.”
Trời tối mịt Trần Trì và Chu Linh Linh mới . Trần Trì : “Anh đặt bàn ở tiệm cơm .”
Bụng Ngọc Khê đói meo: “Em sẽ khách sáo với rể tương lai .”
Trần Trì thì cao hứng: “Không cần khách sáo, ăn gì cứ gọi.”
Ngọc Khê véo véo cái cằm bắt đầu thịt: “Em nhất định ăn nhiều, góp một viên gạch cho đống thịt .”
Lôi Âm cạn lời: “Cậu còn định ăn nhiều nữa.”
Ngọc Khê: “Ăn chứ, ăn là phúc, dù cũng rước , sợ.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đến tiệm cơm, phòng bao đặt sẵn. Ngọc Khê thật sự khách sáo, chân giò phù dung, sườn kho tàu, là món thịt. Chờ gọi món xong, Ngọc Khê tò mò hỏi: “Anh rể tương lai, Chu Quang Minh thế nào ? Em khá tò mò.”
Ngọc Khê chị họ nhất định sẽ hỏi, quả nhiên, chị họ về phía Trần Trì.
Trần Trì: “Xưởng máy gì đổi. Con sinh , là con gái.”
Ngọc Khê buồn : “Đây tính là báo ứng , gia đình trọng nam khinh nữ, cuối cùng sinh con gái.”
Trần Trì bạn gái: “Anh gặp Chu Quang Minh một , hỏi thăm tình hình của Chu Nghiêu.”
Chu Linh Linh căng thẳng: “Anh thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-160-tran-tri.html.]
Trần Trì trấn an bạn gái: “Anh chẳng gì cả, bỏ luôn.”
Chu Linh Linh lạnh mặt: “Chu Quang Minh hối hận . Đây là quả báo hiện tiền, lúc bà già che chở Lưu Mẫn lắm, giờ thì vả mặt. Tốt, lắm.”
Trần Trì vỗ nhẹ lưng bạn gái: “Đều qua .”
Chu Linh Linh , nụ đặc biệt rạng rỡ: “Ừ.”
Ngày hôm , bên phía Ngọc Khê hành động nhanh. Buổi sáng tìm , Ngọc Khê cũng giấu giếm mà đưa đến mặt Hách Phong, buổi trưa Hách Phong liền dẫn .
Cả ba đều khá, tất cả đều thông qua.
Kế hoạch của Ngọc Khê thành công, hung hăng tạo một đợt sóng dư luận. Buổi chiều, việc kinh doanh trong tiệm bùng nổ.
Cửa hàng của Hà Giai Lệ vắng tanh. Bà ở cửa tiệm, nghĩ mãi tại cái tiệm đối diện đáng lẽ c.h.ế.t mà giờ hot trở .
Hà Lão Đại ghế đẩu, phục sát đất : “Giai Lệ, con gái cô đúng là bản lĩnh.”
Trong lòng Hà Giai Lệ khó chịu: “Nếu nó nhận , sẽ đ.á.n.h cho nó hiện nguyên hình. Giảm giá, treo biển giảm giá, cũng tin là đấu .”
Buổi tối Ngọc Khê tan học về, liền thấy cửa hàng Hà Giai Lệ treo biển giảm giá chói lọi.
Lôi Âm: “Giá cũng quá rẻ , chẳng khác nào biếu .”
Ngọc Khê xoay sân: “Tớ xem bà thể giảm giá đến mức biếu . Hoàng Lượng chẳng lấy hai vai diễn ? Bảo Hoàng Lượng dẫn thử vai .”
“Ok luôn.”
Việc thu âm tạo một đợt sóng chú ý, việc thử vai càng đưa cửa hàng của Ngọc Khê lên đỉnh cao. Hà Giai Lệ hạ giá thêm một nữa.
Ngọc Khê động tĩnh gì thêm, dù lượng khách bảo đảm, chia bớt một ít khách hàng cũng chẳng .
Bên phía Ngọc Khê vui như mở hội, còn Hà Giai Lệ thì tức đến đập đồ. Khai trương hơn một tuần, trừ tiền lương nhân viên, cộng thêm các khoản chi phí, bà còn lỗ mất 300 đồng.
Đến thứ bảy nghỉ học, Ngọc Khê từ miệng Chu Đại Nữu là đối diện sa thải nhân viên.
Chu Đại Nữu xả cơn giận: “Vợ chồng Hà Lão Đại chỉ giữ một . Giờ thấy mợ là trốn xa tít, hả giận thật.”
Ngọc Khê kinh ngạc: “Mới thế sa thải , cháu tưởng ít nhất cũng cầm cự một tháng chứ!”
Chu Đại Nữu: “Đối diện tăng giá trở , cơ bản là ai mua, kiếm tiền thì chỉ thể nghĩ cách cắt giảm nhân sự. Mợ thật hiểu, Hà Giai Lệ đang yên đang lành , cứ nhất định trò. Mợ xem tiền riêng của bà còn bao nhiêu, nướng hết đấy cho bà trắng mắt . Người nhà họ Hà, chẳng ai bình thường cả.”
Hà Giai Quang: “Bà nó ơi, bà mắng thế là mắng cả đấy!”
Chu Đại Nữu hừ một tiếng: “Mắng ông đấy, ông tưởng là gì ? Năm đó đề phòng, thì sớm ông bỏ . Cứ nhớ tới là điên tiết.”
Hà Giai Quang chột : “Ai còn trẻ mà chẳng trải qua mấy chuyện hoang đường, đều qua cả . Bà xem bây giờ sống thế . À cái đó... còn việc, đây!”
Chu Đại Nữu phì một tiếng, tự : “Cậu hai cháu coi như cũng .”
Ngọc Khê phì : “Vẫn là nhờ Mợ Hai dạy dỗ ạ.”
Chu Đại Nữu nhịn ha ha, nhớ những ngày tháng , tuy khổ nhưng cũng nhiều niềm vui. Bà chỉ sang đối diện: “Hà Giai Lệ cứ dòm ngó xem chúng gì, cháu cũng chú ý chút.”
Ngọc Khê: “Không cháu coi thường bà , nhưng trang phục đoàn phim bà thật sự . Mợ Hai yên tâm, cháu sẽ chú ý.”
Chu Đại Nữu: “Vậy là .”
Ăn trưa xong, Ngọc Khê bắt xe đến nhà ông cụ Niên. Đến nơi chỉ thấy ông cụ Niên đang hí hoáy ở vườn rau: “Ông Vương nhà ạ?”
Ông cụ Niên phủi bùn tay: “Gần đây bên hồ sơ bảo là tin tức, ngày nào ông cũng canh chừng. Ăn sáng xong là , trưa về ăn bữa cơm, chiều ngủ trưa cũng ngủ, ngày nào cũng như .”
Ngọc Khê mừng cho ông cụ Vương: “Có tin tức là , vất vả chút nhưng trong lòng ông Vương vui vẻ.”
Ông cụ Niên rửa tay: “Ông Vương của cháu nhắc cháu mãi đấy, chuyện cháu , ông đang suy xét.”