Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 159: Ai?
Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:57:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm bừng tỉnh đại ngộ: “Ý là giúp giới thiệu vai diễn?”
Ngọc Khê gật đầu: “ . Hoàng Lượng nắm trong tay ít tài nguyên, công ty móc nối với các đoàn phim, kiếm một vai phụ quan trọng là dễ dàng. Chỉ cần một nhận vai diễn từ chỗ chúng , cửa hàng chúng sẽ lo vắng khách.”
Chu Linh Linh : “Cách của Tiểu Khê đấy.”
Hoàng Lượng trở để báo cáo tình hình: “Giới thiệu nhân vật thành vấn đề. Giờ công ty chống lưng, tài nguyên hơn nhiều lắm, chừng còn thể giới thiệu nhân vật nhiều đất diễn.”
Ngọc Khê yên tâm: “Vậy càng . Chúng tìm vài bạn học quan hệ với chúng , phẩm hạnh cũng . Không chỉ giúp kéo việc ăn cho cửa tiệm mà cũng coi như đầu tư , nhỡ họ thực sự nổi tiếng thì cũng sẽ nhớ ơn chúng , đây cũng là một mối quan hệ.”
Hoàng Lượng: “Cái đầu của em nhảy nhanh thật, chờ tin của !”
Ngọc Khê chống nạng dậy: “Vậy em cũng về trường một chuyến hỏi sư phụ xem .”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hoàng Lượng cây nạng: “Chân em gần một tháng , chắc là khỏi chứ, vẫn còn chống nạng?”
Ngọc Khê: “Thương gân động cốt một trăm ngày, Quân Mân cho em bỏ nạng, dưỡng cho khỏi hẳn.”
Hoàng Lượng: “.......”
Hắn nên hỏi, gần đây ăn ít “cơm chó” mà vẫn nhớ đời!
Ngọc Khê về trường, Hách Phong đang ở văn phòng. Nhìn thấy Ngọc Khê, ông : “Con cũng khéo tìm thật.”
Ngọc Khê bỏ nạng xuống: “Cuộc sống của sư phụ chỉ hai điểm đến, giờ dạy thì ở phòng học, giờ thì ở văn phòng hoặc ký túc xá, dễ tìm ạ.”
Hách Phong: “Nói , đang nghỉ mà đến đây, việc gì ?”
“ là việc ạ. Sư phụ, thầy dạy kèm cho con, con thầy chuyện với các giáo viên khác bảo là công việc thu âm, còn cần tìm ạ?”
Hách Phong cau mày: “Con thu âm ? Bài tập giao xong ?”
Ngọc Khê đến bài tập thì mặt mày méo xệch. Từ khi học , sư phụ dạy bù cho cô giao một lượng lớn bài tập, danh sách sách cần dài nửa trang giấy, cô hận thể buổi tối mơ cũng sách, dám nghĩ đến bài tập nữa: “Không con ạ, con chỉ hỏi thôi. Nếu thầy tìm , con sẽ giúp tìm xem ai thích hợp .”
Hách Phong đặt cây bút máy trong tay xuống: “Con thích lo chuyện bao đồng, tại hỏi?”
Ngọc Khê cũng giấu giếm: “Con buôn bán nhỏ, đương nhiên nghĩ cách. Ưu thế của con ở đây, chỉ thể bắt đầu từ đây thôi ạ.”
Hách Phong nhíu mày: “Cái cửa hàng cho thuê quần áo của con, theo thì nhân cơ hội đóng cửa luôn . Ta tin từ chỗ Lão Dương, giới thiệu cho các con một đơn nhận thầu, chờ ông phim xong về sẽ dẫn con qua đó. Tuy là dự án lớn nhưng kiếm tiền cũng ít, chắc chắn nhiều hơn cái cửa hàng cho thuê đồ.”
Ngọc Khê: “Sư phụ, cái đó thì chắc ạ. Thầy lúc cửa hàng đông khách nhất, một ngày kiếm bao nhiêu tiền ?”
Theo nhận thức của Hách Phong, cho thuê quần áo giá rẻ sẽ kiếm bao nhiêu: “300 đồng!”
Ngọc Khê xua tay: “ ạ, lúc nhiều nhất, một ngày một ngàn hai, đây là lợi nhuận ròng đấy ạ. Nếu thực sự kinh doanh , mấy tháng kiếm thua gì nhận một đơn thầu .”
Hách Phong hoảng sợ: “Lương của mới một ngàn tám, mức lương cao nhất đấy. Con kiếm một ngày bằng gần cả tháng?”
“ ạ, cửa hàng của chúng con cũng coi như chút tiếng tăm. Đôi khi, các đàn đàn chị từng đóng vai phụ cũng ghé qua, kéo theo ít sự chú ý. Cửa hàng của con, đến góc độ kiếm tiền, chỉ xét về việc phát triển quan hệ thì cũng thể đóng cửa .”
Hách Phong nhận cô học trò nhỏ của : “Con xây dựng quan hệ với diễn viên? Chờ con thành biên kịch nổi tiếng, mời ai mà chẳng , tại xây dựng quan hệ từ bây giờ?”
Ngọc Khê hiếm khi bộc bạch nỗi lòng với sư phụ: “Bởi vì đề tài con chắc kiếm tiền. Cho dù nổi tiếng thật, nhưng vẫn ai chịu diễn thì hổ lắm. Cho nên là, cứ xây dựng quan hệ , trả nợ ân tình thì họ diễn thôi.”
Hách Phong giật giật khóe miệng: “Ta nên khâm phục con xa trông rộng, con tâm tư kín đáo đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-159-ai.html.]
Ngọc Khê hì hì: “Vẫn là tâm tư kín đáo ạ!”
Hách Phong trừng mắt cô một cái, chút cảm thán: “Mấy năm , phim truyền hình còn chú trọng phẩm chất, nhưng giờ càng ngày càng chạy theo lợi nhuận. Sư phụ khâm phục con tuổi còn nhỏ mà cái tâm , sư phụ ủng hộ con.”
“Vậy còn việc thu âm ạ?”
“Cần tìm ba , một nam hai nữ, lồng tiếng cho phim hoạt hình. Tiền lương tính theo tập, một tập 50 đồng, tổng cộng hai mươi tập. Con tìm , dẫn thử giọng, tìm mấy mà đều qua.”
Ngọc Khê nếu chân đau thì nhảy cẫng lên , một lúc ba suất: “Cảm ơn sư phụ, con đây.”
Hách Phong: “Chờ , cho con , thi cuối kỳ mà nhất thì sẽ tính sổ với con .”
Lưng Ngọc Khê lập tức cong xuống: “Con ạ.”
Tâm trạng Hách Phong tồi: “Mau !”
Ngọc Khê trở cửa hàng, chia sẻ tin . Lôi Âm : “Có sư phụ đúng là khác bọt hẳn.”
Ngọc Khê bóp mũi: “Sao tớ ngửi thấy mùi chua thế nhỉ.”
Lôi Âm nhảy lùi một bước: “Tớ thèm ghen tị với . Nhìn đống bài tập của tớ sợ c.h.ế.t khiếp . Tớ nghĩ kỹ , nghiệp biên kịch thì tớ cổ đông, ăn no chờ c.h.ế.t cả đời.”
Ngọc Khê cạn lời: “Cậu chỉ chút theo đuổi thôi ?”
Lôi Âm xòe tay: “Thế tớ , kiến thức chuyên môn thì học là , nhưng sức sáng tạo thì tớ tự dìm , tớ thật sự . Nói thật, nếu tớ gặp , chắc chắn tớ sẽ ông ngoại tống cơ quan nhà nước việc .”
Ngọc Khê: “Cậu chẳng thích tạp chí ? Tớ thấy thể phát triển theo hướng đó đấy.”
Lôi Âm chút động lòng: “Đến lúc đó hẵng , giờ chuyện ba suất cho ai .”
Ngọc Khê trong lòng chọn: “Chị Mạnh vẫn luôn thuê đồ ở tiệm , chị học phát thanh, thích hợp.”
Chu Linh Linh đề cử một : “Chị một , Vệ Dao bên hệ Biểu diễn, tính cách khá hướng nội, diễn vai quần chúng nhưng giọng , cô thể tính một suất.”
Lôi Âm: “Tớ cũng một , Chu Tuấn bên hệ Vũ đạo, sinh viên năm nhất. Điều kiện bản tồi, diễn ít vai, cũng là khách quen của tiệm.”
Ngọc Khê: “Diễn ít vai , liệu coi trọng việc thu âm ?”
Lôi Âm : “Chắc chắn là . Chu Tuấn một chị, vì nuôi ăn học mà ly hôn mang theo con. Cậu thiếu tiền lắm, đương nhiên giọng cũng . Theo ánh mắt của kẻ ngoại đạo như tớ, tương lai chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Ngọc Khê cân nhắc điều kiện: “Nếu đúng như như , chỉ cho công việc thu âm mà còn thể giới thiệu một vai diễn. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi bao giờ cũng khiến nhớ mãi.”
Lôi Âm: “Vậy quyết định thế nhé.”
Ngọc Khê: “Ok.”
Ba thương lượng xong thì Chu Đại Nữu đùng đùng nổi giận trở về: “Vừa đụng cả nhà lão cả, hai vợ chồng đều đang việc ở cửa hàng của Hà Giai Lệ. Họ bảo cửa hàng chúng chẳng ma nào, sắp đóng cửa đến nơi, bảo mợ tìm nhà khác mà . Cái loại gì , tiểu nhân đắc chí.”
Ngọc Khê an ủi: “Mợ Hai, chấp nhặt với họ gì cho mệt .”
Chu Đại Nữu vẫn hết giận: “Hà Lão Đại cái đồ hổ, còn ngóng xem cách vách đang gì. Ta phi, gặp còn đ.á.n.h cho.”
“Đây là đ.á.n.h ai thế?”
Ngọc Khê theo hướng giọng : “Chị họ, xem ai đến kìa.”