Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 156: Duyên phận

Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:57:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông cụ Vương quệt nước mắt, vỗ đùi, hệt như một đứa trẻ. Ngọc Khê thấy cũng yên tâm, xem tình hình của đứa bé tồi.

 

Ông cụ Niên trong lòng sốt ruột, nhưng bạn già cần phát tiết cảm xúc nên cũng thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi, trong lòng cảm thấy chua xót cho bạn .

 

Cười đủ , ông cụ Vương mới : “Đứa bé cùng họ với ông, đều họ Niên.”

 

Ông cụ Niên ngạc nhiên: “Vậy ? Quả đúng là duyên phận. Thế đứa bé ? Ông gặp ?”

 

Nụ mặt ông cụ Vương tắt ngấm, giọng điệu trở nên nặng nề: “Vợ chồng nhà họ Niên đều là giáo sư, mãi vẫn con, lớn tuổi mới nhặt đứa bé về nuôi dưỡng. cả hai đều qua đời. Lúc , khi đứa bé còn xảy chuyện thì đưa .”

 

Ông cụ Niên vô cùng thổn thức, nhớ những ngày tháng ở nông thôn, sức khỏe yếu, chịu nổi việc nhiều nên hỏi: “Manh mối đứt đoạn ?”

 

Ông cụ Vương nhạt: “Lúc đó xảy chuyện gì đưa , chắc là sẽ liên lụy. nhờ tra cứu hồ sơ, xem thể tìm đứa bé đưa đến nơi nào .”

 

Ông cụ Niên tính toán tuổi tác: “Lúc đưa cũng mười mấy tuổi , đứa bé khả năng tự chăm sóc bản . Đã tin tức thì nhất định sẽ tìm , ông cũng đừng quá nóng vội. Đừng để đến lúc tìm cháu thì thể ông suy sụp.”

 

Ông cụ Vương đ.ấ.m đấm chân: “Phải, , dưỡng sức khỏe cho . Trừ cái chân thì chẳng bệnh tật gì, sống thêm mười mấy năm nữa cũng thành vấn đề, nhất định sẽ tìm con.”

 

Ngọc Khê nhịn hỏi: “Ông Vương, những tráo đổi con, ông định xử lý thế nào ạ?”

 

Trong mắt ông cụ Vương tràn đầy hận thù: “Ông báo cảnh sát . Cho dù chứng cứ mất hết, cũng đủ cho bọn họ chịu khổ. Tiêu tiền của ông để lo lót công việc, giờ mất việc , ông xem cả nhà đó sống thế nào.”

 

Ngọc Khê thầm nghĩ, Đạo diễn Vương xui xẻo lớn , nhất định chuyện sẽ ầm ĩ đến mặt ông . Hiện tại nhà Đạo diễn Vương chắc chắn đang loạn cào cào.

 

Ông cụ Niên hừ một tiếng: “Ông xử lý như vẫn còn quá nhẹ tay, bọn họ đáng lẽ tù.”

 

Ông cụ Vương đáp: “ cũng tống bọn họ tù, nhưng chứng cứ còn. Thay vì đưa đó, thà bọn họ chịu khổ sở ở bên ngoài còn hơn. Chẳng bọn họ ghen ghét sống ? Vậy thì cứ sống thật , còn tìm con trai nữa. Còn về thằng khốn nạn , cũng cần khách sáo. Trước đây nể tình chút m.á.u mủ nên tuyệt, giờ chặt đứt đường lui của nó, xem nó xoay sở !”

 

Ngọc Khê hỏi: “Ông Vương, ông định đối phó với Đạo diễn Vương ạ?”

 

Ông cụ Vương hừ lạnh: “Nợ thì trả. Hắn tưởng những chuyện mờ ám của che giấu kỹ lắm ? Chẳng qua là so đo thôi. Chỉ cần tung vài việc là đủ chặt đứt con đường đạo diễn của . Không còn sự nghiệp, xem còn năng lực gì nữa.”

 

Ông cụ Niên vỗ tay tán thưởng: “Làm như là đúng.”

 

Ngọc Khê cũng cảm thấy hả giận. Cứ nghĩ đến kiếp , Niên Quân Mân c.h.ế.t, sự xuất hiện của cô, ông cụ Vương c.h.ế.t trong mơ hồ, để Đạo diễn Vương thừa kế bộ gia sản, Ngọc Khê thấy uất ức trong lòng. Kiếp , nợ nần ai thì đó trả.

 

Buổi trưa, Ngọc Khê ở ăn cơm cùng hai ông cụ, đó ông cụ Vương cho đưa Ngọc Khê về cửa hàng.

 

Thứ hai học, tin tức nổ . Ngọc Khê cầm tờ báo tay, ở vị trí nổi bật nhất là tin tức cắt đứt quan hệ. Ông cụ Vương tuyên bố Đạo diễn Vương con ruột, kể đầu đuôi câu chuyện năm xưa, cuối cùng khẳng định Đạo diễn Vương và ông còn bất cứ quan hệ nào.

 

Lôi Âm xong liền : “Ông cụ hành động nhanh thật, lúc Đạo diễn Vương trợn tròn mắt . Mọi chuyện phơi bày ánh sáng, thể lợi dụng mối quan hệ của ông cụ để việc nữa.”

 

Ngọc Khê gấp tờ báo : “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-156-duyen-phan.html.]

 

Lôi Âm ghé sát mặt xuống bàn: “Chuyện đời của ông cụ thể dựng thành phim truyền hình đấy, sẵn tin tức nóng hổi, lo xem.”

 

Ngọc Khê mắt sáng rực Lôi Âm: “Dựng thành phim truyền hình?”

 

Lôi Âm gật đầu: “ , thành phim, bao nhiêu điểm đáng xem!”

 

Ngọc Khê hôn chụt lên má Lôi Âm một cái: “Cậu đúng, thành phim truyền hình thì càng nhiều xem , con trai của ông Vương thấy nhất định sẽ tìm tới.”

 

Lôi Âm chỉ tờ báo: “Cái cũng đăng báo, là báo quốc, thấy báo thì chắc cũng sẽ tìm đến chứ!”

 

Ngọc Khê lắc đầu: “Tớ thấy mong manh lắm. Bây giờ mua báo chủ yếu là cơ quan, nhà máy, chứ tư nhân ít ai đặt báo dài hạn. Doanh báo chí còn bằng tạp chí tuần san, tỷ lệ thấy quá thấp.”

 

Lôi Âm ngẫm nghĩ: “Cũng , vẫn là phim truyền hình nhiều xem hơn.”

 

Ngọc Khê tiếp: “Hơn nữa, từ lúc sinh vứt bỏ, từng gặp mặt ông Vương, tình cảm cha con thiếu hụt trầm trọng. Cho dù thấy cũng chắc tìm đến. Quay thành phim truyền hình càng thể hiện thành ý của ông Vương.”

 

Ngọc Khê nghĩ như căn cứ. Tính cách ông Vương thế nào thì con trai sinh chắc cũng kém bao nhiêu. Cho dù cuộc sống nghèo khó cũng sẽ tùy tiện tìm tới nhận , trừ khi thấy đủ thành ý.

 

Lôi Âm tỉnh táo : “Quay phim tốn ít tiền , ai đầu tư? Mời ai đạo diễn? Mời ai kịch bản?”

 

Ngọc Khê nghĩ đến thôi đầu cũng to : “ việc gì đơn giản cả.”

 

Lôi Âm cũng ỉu xìu: “Còn nữa, xong thì bán phim cho ai chiếu?”

 

Ngọc Khê: “Chờ tớ gặp ông Vương sẽ bàn bạc cụ thể, xem ý ông thế nào .”

 

Lôi Âm: “Cũng chỉ thể như thôi.”

 

Học xong một ngày, lúc Ngọc Khê tan học thì đụng Vương Điềm Điềm lầu. Mắt Vương Điềm Điềm vằn tia máu, thấy Ngọc Khê liền lập tức lóc: “ cầu xin cô, đưa gặp ông nội, đưa gặp ông nội .”

 

Ngọc Khê chống nạng vội dịch sang một bên: “ nhận nổi đại lễ của cô . Bạn học Vương, cô cầu vô dụng thôi. Báo chí rành rành , tráo đổi con cái đủ đáng hận, đằng còn đem vứt bỏ đứa bé, đây là mưu sát. Ông Vương cắt đứt quan hệ là nhân từ tích đức lắm , cô còn gặp ông , nhất định xát muối vết thương của ông ?”

 

Tóc tai Vương Điềm Điềm rối bời, trán còn vết bầm tím, trong mắt ngấn lệ, trông yếu ớt vô cùng: “Ba , ba thật sự gì cả, cũng thật sự . Chuyện liên quan đến ba , dù cũng là tình cha con bao nhiêu năm mà!”

 

Ngọc Khê nhếch miệng trào phúng: “Dừng , Đạo diễn Vương từ lâu . Trên báo chuyện ông đối xử với bà Vương thế nào, nghĩa là . Bạn học Vương, cô lợi dụng dư luận ép giúp cô thì cũng ơn tìm hiểu kỹ quá trình . Cho dù quá trình , thì cũng nắm thóp gì chứ.”

 

Vương Điềm Điềm nghẹn lời. Cô ngờ Lữ Ngọc Khê cái gì cũng . Lại các bạn học xung quanh chuyển từ ánh mắt đồng cảm sang xem kịch vui, Vương Điềm Điềm chút giữ bình tĩnh, c.ắ.n môi : “Cô lợi dụng chính là vì chuyện năm xưa, đúng ?”

 

Ngọc Khê đáp trả: “Đừng khó như . Cô dám cha con các tính kế tài sản của ông Vương ? Không tính kế Quân Mân ?”

 

Vương Điềm Điềm còn gì đó thì Tôn Thiên Thiên tới.

 

 

Loading...