Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 149: Trở lại trường học

Cập nhật lúc: 2025-12-16 00:47:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Niên Quân Mân im lặng gì. Hách Phong theo phía bước , : "Ngày mai sẽ xe về thủ đô, hỏi bác sĩ , chỉ cần chăm sóc, về đó tiếp tục tiêm t.h.u.ố.c là ."

 

Ngọc Khê dậy: "Ngày mai về luôn ạ?"

 

Hách Phong gật đầu: "Lão Dương về xem máy móc, bên đang cần dùng gấp."

 

Ngọc Khê hỏi: "Thầy ơi, thầy cũng về ?"

 

Hách Phong liếc cái cổ chân đang sưng vù của cô: "Ta cũng về. Chờ khi về trường, con cũng cần vội học ngay , sẽ xin nghỉ giúp con."

 

"Vâng, cảm ơn thầy."

 

Hách Phong xuống nhưng gì thêm. Vốn dĩ ông là ít , phòng bệnh yên tĩnh, Ngọc Khê đành tìm chuyện để : "Trên núi còn ai thương nữa chứ ạ?"

 

"Không ai cả."

 

Ngọc Khê: "........"

 

Câu trả lời quá ngắn gọn, nàng chẳng tìm đề tài gì tiếp theo.

 

Hách Phong cũng cảm thấy im như chút gượng gạo, bèn dậy: "Được , chỉ đến xem một chút, tiện thể thông báo một tiếng thôi, sáng mai sẽ ."

 

"Vâng, . Quân Mân, tiễn thầy giúp em."

 

Hách Phong xua tay: "Không cần , xe đến mà."

 

Niên Quân Mân dậy: "Để con tiễn thầy xuống lầu."

 

Niên Quân Mân nhanh, tay còn xách theo quả táo kiếm ở , gọt vỏ : "Anh nửa đường thì gặp thầy Hách. Khó khăn lắm mới xin nghỉ để ở bên em, kết quả kế hoạch đuổi kịp sự đổi."

 

Ngọc Khê nhận lấy nửa quả táo: "Chờ em dưỡng chân cho khỏi, cũng sắp đến nghỉ hè , lúc đó em qua thăm . Đến lúc , dẫn em chơi khắp nơi nhé."

 

Niên Quân Mân c.ắ.n một miếng táo: "Được. Em về nhớ chú ý cái chân trái, đừng để thương thứ hai đấy."

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, yên tâm, em tự chăm sóc mà."

 

Quân Mân chân trái của Ngọc Khê : "Cuối cùng cũng cảm nhận tâm trạng của em khi thương . Lúc thấy tay em dính máu, tim như ngừng đập ."

 

Ngọc Khê véo má Niên Quân Mân: "Cho nên là, cũng chăm sóc bản cho , nhớ kỹ, đừng để thương nữa!"

 

Niên Quân Mân nắm lấy tay Ngọc Khê: "Ừ, sẽ chăm sóc cho ."

 

Thời gian gặp luôn ngắn ngủi. Niên Quân Mân trừ lúc vệ sinh thì luôn túc trực bên cạnh Ngọc Khê. Hai trò chuyện suốt, Ngọc Khê tuy chút mệt nhưng cũng nỡ ngủ.

 

thời gian sẽ vì ai mà dừng . Ngọc Khê ăn xong bữa sáng thì Hách Phong đến. Niên Quân Mân xách theo túi t.h.u.ố.c kê cho Ngọc Khê, đưa cô lên xe dặn dò: "Tuy cần viện nhưng về nhà vẫn tiêm thuốc, đừng quên đấy."

 

"Vâng, cũng về !"

 

"Anh em ."

 

Ngọc Khê ở ghế phụ, qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng Niên Quân Mân nhỏ dần. Mắt cô đỏ hoe, cảm giác chia ly, nỡ phóng đại lên gấp vô . Nếu trong xe còn khác, chắc chắn cô .

 

Đạo diễn Dương là chịu nổi cảnh con gái ủy mị, liền lên tiếng: "Này cô bé, chú sư phụ cháu cháu đang kinh doanh đạo cụ trang phục ?"

 

Ngọc Khê xốc tinh thần, nghiêng đầu đáp: "Vâng ạ, cháu nhận trang phục cho mấy đoàn phim ."

 

Đạo diễn Dương khá tò mò: "Cháu chỉ cho thuê thì cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền , một năm hao tổn cũng ít. Làm thầu khoán mới , nhận thầu khâu chế tác trang phục cho đoàn phim, tuy kiếm ít hơn một chút so với đầu tư nhưng chắc chắn lợi nhuận."

 

Ngọc Khê xòe tay phân trần: "Làm thầu khoán đương nhiên là , nhưng chúng cháu một là quan hệ, hai là nhà thiết kế nổi tiếng, ba là chỗ dựa. 'Tam vô' như chúng cháu thì chỉ nước bắt nạt thôi, cho dù nhận thầu cũng chắc lấy tiền. Cho nên cháu mới tìm lối tắt, cho thuê quần áo. Tuy như kiếm mấy, nhưng nếu tận dụng thì vẫn thể hái tiền."

 

Ngọc Khê ngừng một chút tiếp: "Chúng cháu cho thuê quần áo như hành động của kẻ ngốc, giá vốn dĩ thấp, tiếp tục chiếm hời nên sẽ quỵt tiền. Thời đại nào cũng thế, chủ nợ luôn là ông nội mà."

 

Đạo diễn Dương xong thì sững sờ: "Cháu mới bao nhiêu tuổi mà nhận vấn đề sâu sắc thế? Chú cảm thấy sắp theo kịp thời đại , giới trẻ bây giờ đều lợi hại như ?"

 

Trong giọng của Hách Phong tràn đầy vẻ tự hào: "Là đồ của giỏi hơn khác thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-149-tro-lai-truong-hoc.html.]

 

Đạo diễn Dương lườm ông bạn già một cái: "Phải , đồ ông là nhất."

 

Ngọc Khê chút ngượng ngùng. Đạo diễn Dương : "Cô bé, vốn đầu tư phim sẽ ngày càng lớn, vẫn là nhận thầu kiếm nhiều hơn đấy."

 

Ngọc Khê : "Vâng, cháu sẽ hướng tới việc nhận thầu, chỉ là mắt đủ thực lực nên từ từ thôi ạ."

 

Hách Phong liếc xéo: "Tiểu Khê ơn cứu mạng với ông, ông định tỏ vẻ gì ?"

 

Đạo diễn Dương cạn lời, ngay là tự nhiên ông bạn già kể chuyện cho : "Được , chờ về sẽ hỏi bạn bè giúp cho."

 

Ngọc Khê trong lòng vui sướng. Lần ngoài đúng là vượt mức chỉ tiêu. Giờ lời của đạo diễn Dương, chắc chắn sẽ đơn đặt hàng. Nhận thêm vài đơn nữa là thể cho thuê quần áo, từ từ tiếp xúc với mảng nhận thầu. Bàn tính trong lòng cô gảy tanh tách.

 

Về đến thủ đô là hai giờ chiều. Đạo diễn Dương xuống xe , Hách Phong đưa Ngọc Khê về tận cửa hàng mới .

 

Mợ Hai Chu Đại Nữu đỡ Ngọc Khê xuống, xổm cái cổ chân sưng vù, đau lòng c.h.ế.t: "Cái con bé , cẩn thận như thế."

 

Ngọc Khê dọa Chu Đại Nữu về sự nguy hiểm lúc đó: "Lần là tai nạn, thật sự là t.a.i n.ạ.n ngoài ý thôi ạ."

 

Chu Đại Nữu dậy: "Cháu cứ đây, mợ mua chân giò về hầm canh. Người bảo ăn gì bổ nấy, cái chân của cháu tẩm bổ cho kỹ."

 

Ngọc Khê: "Mợ Hai, cháu trẹo chân chứ gãy xương ."

 

Chu Đại Nữu trừng mắt: "Đều giống cả, dù cũng là thương."

 

Nói xong, bà tất tả ngay, may mà còn gọi Hai Hà Giai Quang trông Ngọc Khê.

 

Ngọc Khê ghế dài hỏi: "Sao cháu thấy chị họ ạ?"

 

Hà Giai Quang bên cạnh: "Hôm qua con bé thành phố S lấy hàng ."

 

Ngọc Khê cảm nhận ấm của ánh mặt trời: " là nên đổi mẫu quần áo mới. Cậu Hai, tình hình trong tiệm thế nào ạ?"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Hà Giai Quang đáp: "Đều khá . Có điều, cháu đến một chuyến, cháu ở đây nên để quần áo . Chị họ cháu ngay hôm đó cho thuê hết đồ ."

 

Ngọc Khê vui vẻ: "Hà Giai Lệ chắc chắn quần áo của bà đem cho thuê, nếu thì nhất định sẽ mua nữa ."

 

Hà Giai Quang cũng : "Ừ. Còn cháu thì , tự ngoài, ai khó dễ cháu chứ?"

 

Ngọc Khê thấy ấm lòng: "Không ai khó ạ, cháu sư phụ ở đó, còn gặp Quân Mân nữa, đối xử với cháu ."

 

Hà Giai Quang yên tâm, nhất thời nên tìm đề tài gì để .

 

May mà Chu Đại Nữu về nhanh, hầm xong chân giò bên cạnh Ngọc Khê: "Cháu thương ở chân, leo lên leo xuống cũng vất vả, là về nhà mợ ở . Ở nhà trệt tiện hơn, lúc Hà Tình về trường, cháu cứ ở phòng con bé."

 

Ngọc Khê đáp ứng: "Vậy phiền Mợ Hai ạ."

 

Chu Đại Nữu cao hứng: "Phiền cái gì, đều là một nhà cả."

 

Chờ Lôi Âm tan học đến thăm, đầu tiên là quan tâm hỏi han Ngọc Khê, đợi khi vắng mới nhỏ giọng hỏi thăm về Lý Nham.

 

Ngọc Khê kể hết những gì , mặt Lôi Âm đỏ bừng: "Chờ thư, tớ sẽ hồi âm!"

 

Ngọc Khê véo má Lôi Âm: "Nhà thiếu nữ mới lớn nha!"

 

Lôi Âm trừng mắt: "Cậu còn hổ mà trêu tớ, chính cũng đính hôn , trong lòng ?"

 

Ngọc Khê: "........"

 

Buổi tối, Hà Duệ cõng Ngọc Khê về nhà. Chu Đại Nữu phía , chút chê bai con trai: "Cái sức của con còn bằng , đường cứ lảo đảo. Con thả em xuống , để cõng cho."

 

Hà Duệ cạn lời. Cậu cõng cả một quãng đường dài, mắt thấy sắp về đến nhà thì đương nhiên lảo đảo chứ.

 

Ngọc Khê bật , ngẩng đầu vỗ vai Hà Duệ: "Anh họ, dừng một chút."

 

 

Loading...