Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 139: Kỳ thi
Cập nhật lúc: 2025-12-16 00:47:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm bỏ cuốn vở ghi chép xuống: "Chuyện gì thế?"
Ngọc Khê lắc lắc tấm ảnh trong tay: "Ảnh gửi tới ."
Lôi Âm nháy mắt hiểu ý, trong lòng tò mò c.h.ế.t. Thấy trong phòng đều , cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Ai thế, đưa đây xem nào."
Nhóm Viên Viện quen , quen với sự thiết giữa Ngọc Khê và Lôi Âm. Hai họ nhiều chuyện riêng tư, các cô cũng sẽ hỏi, nhanh cúi đầu ôn tập.
Lôi Âm leo lên giường tầng , hạ giọng: "Trông thế nào?"
Ngọc Khê đưa cho Lôi Âm: "Cậu tự xem ."
Lôi Âm vội vàng nhận lấy, nhanh qua, ngây : "Đen sì sì, còn chụp bãi cỏ, chẳng rõ gì cả."
Ngọc Khê nín , một câu công bằng: "Chắc là phơi nắng đấy, tiến độ công trình gấp, Niên Quân Mân cũng đen nhiều."
Lôi Âm nhịn thêm cái nữa, ánh mắt dính chặt tấm ảnh: "Đừng nữa, trông cũng phong độ lắm, mũi đấy."
Ngọc Khê huých vai Lôi Âm: "Thế là ưng ?"
Mặt Lôi Âm đỏ bừng như ráng chiều: "Tớ thấy cũng đấy chứ."
Ngọc Khê trêu chọc: "Anh đạt tiêu chuẩn ngoại hình 'già dặn' của ?"
Ngón tay Lôi Âm vuốt ve mép ảnh: "Cũng tàm tạm."
Ngọc Khê cong mắt , thế là ưng thật : "Tớ thư hồi âm cho Niên Quân Mân, gì nhắn nhủ ?"
Lôi Âm cầm tấm ảnh, lườm Ngọc Khê: "Cậu trả lời thế nào mà, tớ học bài đây."
Ngọc Khê xoay xoay cây bút máy: "Người nào đó, e là chẳng tâm trí mà học bài."
Lôi Âm giấu tấm ảnh trong áo ngủ: "Không thèm để ý đến nữa."
chân định xuống giường, rụt : "Cậu bảo tớ nên chụp một tấm ảnh gửi qua ?"
Ngọc Khê: "Không cần chụp , tớ ảnh chụp chung hai đứa , cắt là . Không cần cố ý, thế giống như chủ động quá, tớ cắt coi như là lén gửi qua."
Lôi Âm giơ ngón tay cái: "Được, ."
Ngọc Khê đợi Lôi Âm xuống giường mới thư hồi âm. Sau đó tìm tấm ảnh chụp chung với Lôi Âm, chọn tấm nhất cắt . Nhớ diện mạo của Lý Nham, so sánh một chút, hai đúng là xứng đôi.
Viết thư xong mới bắt đầu ôn tập. Thầy Hách chủ nhiệm đề thi thử, phạm vi đề chắc chắn rộng. Qua hơn một học kỳ tiếp xúc, thầy Hách là uyên bác, chỉ hiểu về lịch sử mà còn nghiên cứu sâu về các loại văn hóa.
Câu cửa miệng của thầy Hách là: Muốn biên kịch, các em chỉ học trong sách giáo khoa, sách giáo khoa chỉ dạy cái khung sườn, đắp thêm da thịt, cần chính các em nỗ lực.
Vì thế, lúc rảnh rỗi Ngọc Khê cũng các loại sách lịch sử. Hơn nữa cô ưu thế là nghề cho thuê trang phục đạo cụ, hiểu cũng nhiều hơn một chút.
Hôm , tin tức thầy Hách chủ nhiệm thể đưa đoàn phim truyền khắp nơi. Lớp của Ngọc Khê trở thành đối tượng ghen tị đỏ mắt.
Buổi tối tự học bài thi thử, cả lớp đều trong tư thế sẵn sàng đón địch, mỗi đều là đối thủ cạnh tranh. Trong lòng Ngọc Khê cũng một đối thủ, đó là Diệp Mai.
khi phát đề thi xuống, nhiều trợn tròn mắt: Lịch sử phát triển trang phục, sự biến đổi của Hán phục, triều đại nào quyền lực hoàng gia đạt đến đỉnh cao... Thật là hố hàng, cái liên quan gì đến biên kịch a!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-139-ky-thi.html.]
Những câu hỏi cơ bản chiếm điểm cao, ngược một câu hỏi kỳ quái chiếm điểm cao nhất, thú vị hơn là cả một câu hỏi về đời sống.
Khóe miệng Ngọc Khê dần dần nhếch lên. Lần bàn bạc hợp tác, đạo diễn Thẩm yêu cầu cao, để phù hợp với lịch sử, ông đưa cho Hà Duệ một tài liệu về trang phục. Lúc rảnh rỗi Ngọc Khê xem qua, đề bài đúng là tặng điểm cho cô.
Ngọc Khê liếc Lôi Âm, mắt Lôi Âm cũng sáng rực, múa bút như thần, bài nhanh thoăn thoắt.
Một giờ , đường về ký túc xá, Lôi Âm liến thoắng. Nhóm Viên Viện thì nghiến răng ken két, cuối cùng Viên Viện tiếc nuối : "Xem hết hy vọng . Trước thầy chủ nhiệm , tớ bao giờ để tâm, bài học nhớ đời thật."
Ngọc Khê Diệp Mai, thần sắc Diệp Mai ủ rũ. Ngọc Khê nên an ủi thế nào, nhiều giống như khoe khoang, đành kéo tay Lôi Âm.
Lôi Âm im lặng. Ngọc Khê hồi tưởng , kiếp chuyện , cũng kiếp tại thầy chủ nhiệm nghĩ đến việc đưa đoàn phim. Hiện tại tương lai đổi quá nhiều, cô cũng còn rối rắm về tương lai nữa.
Kết quả thi nhanh. Ngọc Khê trong lòng nắm chắc, nhất lớp. Lôi Âm cũng xuất sắc, thứ 4. Diệp Mai tuy học giỏi nhưng vốn sống nhiều bằng Viên Viện, ngược xếp Viên Viện.
Cả phòng ký túc xá thi đều tệ, nhưng Diệp Mai suy sụp. Mọi đều đang chúc mừng Ngọc Khê. Thầy chủ nhiệm lúc chốt Ngọc Khê, đợi sắp xếp xong sẽ thông báo cho cô.
Ngọc Khê chuyện với Diệp Mai, nhưng Diệp Mai như thấy Ngọc Khê, lướt qua thật nhanh.
Lôi Âm kéo Ngọc Khê , hiếm khi lời sâu sắc: "Khoảng cách giữa chúng và Diệp Mai ngày càng lớn. Trước còn tâm trí đuổi theo, nhưng hiện tại trong lòng khúc mắc, gì trong mắt đều là châm chọc."
Trong lòng Ngọc Khê tiếc nuối. Cô cả phòng đều thể giữ tình bạn lâu dài, nhưng thời gian trôi qua, những nhóm nhỏ sẽ ngày càng gắn bó hơn, giống như cô và Lôi Âm, thứ ba thể chen nữa.
Sáng hôm ăn cơm, chuyện của Ngọc Khê là tiêu điểm một, ai cần đều , giống như Ngọc Khê dẫn dắt thì tương lai nhất định sẽ thành công .
Từ lúc khỏi ký túc xá, các đàn chị khoa diễn xuất đều chào hỏi cô, còn giới thiệu thêm nhiều đến cửa hàng.
Lôi Âm đợi đám mới cảm thán: "Đây đều là những kẻ hám lợi a!"
Ngọc Khê: "May mà tâm trí tớ vững vàng, nếu mà lâng lâng tự đắc thì thầy Hách chủ nhiệm sẽ nhận tớ t.ử ."
"Lời là ý gì?"
Ngọc Khê quanh thấy ai mới phân tích: "Thi xong , tại thầy Hách chủ nhiệm tìm tớ chuyện riêng? Cậu nghĩ xem tại ?"
" nhỉ, thầy đáng lẽ điều gì đó dặn dò chứ!"
Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Bởi vì thầy vẫn còn đang thử thách tớ. Chỉ khi thử thách kết thúc, thầy mới chuyện với tớ. Nhìn xem, hôm nay chính là thử thách đấy, tình trạng sẽ còn kéo dài vài ngày nữa."
Lôi Âm trầm mặc: "Thầy chủ nhiệm lợi hại thật, chút nào là đang thử thách."
Ngọc Khê với vẻ phức tạp: " đây là thử thách quan trọng nhất. Một biên kịch sẽ đối mặt với nhiều cám dỗ lợi ích, liệu vì lợi ích mà từ bỏ bản tâm ? Thầy chủ nhiệm hy vọng tìm tâm trí kiên định."
Đây mới là điểm khiến Ngọc Khê kính nể, cũng càng trở thành đồ của thầy, một thầy sẽ mang lợi ích cả đời.
Hai đến nhà ăn, lúc xếp hàng nhường chỗ cho Ngọc Khê, dì múc cơm cũng múc cho Ngọc Khê nhiều hơn một muôi canh.
Lôi Âm tặc lưỡi: "Mấy cũng thực dụng quá."
Ngọc Khê c.ắ.n miếng bánh bao: "Bình tĩnh, đây mới là bắt đầu thôi. Nếu thật sự ngày thành danh, sẽ phát hiện những thứ chỉ là chuyện nhỏ."
Lôi Âm lo lắng: "Có bao nhiêu thể chống đỡ chứ, nếu thấu thì mấy ai trụ ."
Hoàng Lượng bưng khay cơm tới, trêu chọc Ngọc Khê: "Đại biên kịch tương lai, thể chung bàn ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối