Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 76: Tam Thanh thất hiệu
Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:43:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đêm khá yên ắng, căn phòng chỉ còn tiếng máy tính lách cách.
Chúng im lặng, ai gì. Sắp đến 3 giờ, Dịch Hân Tinh và bắt đầu căng thẳng. Nếu đúng như thứ bẩn thỉu thật, thì đêm nay giờ , nó nhất định sẽ đến tìm Tạ Chí Bằng. Khi hai chúng sẽ cho nó chầu trời.
Ban nãy nhân lúc vệ sinh, dùng Đinh Dậu Văn Công Khai Lộ Phù để mở âm nhãn, còn lão Dịch thì đặt "đèn Thông Minh hai mươi tư châu” đất đốt lên.
Thấy Dịch Hân Tinh cứ chăm chú mấy kim đồng hồ tay, Tạ Chí Bằng nhỏ giọng hỏi : “Sư của vội lắm , suốt chằm chằm đồng hồ thế?”
chẳng nên giải thích thế nào, bèn đáp: “Cứ kệ , tật tối nào cũng chăm chú đồng hồ đợi tới sáng.”
Thật cũng chẳng khá hơn. Để chắc ăn, lúc nãy lôi từ trong túi một cái tô to và một chai nước khoáng, còn dựng chiếc đũa giữa. Tạ Chí Bằng thấy cảnh tượng cũng ngạc nhiên, nhưng tiện hỏi. Trong lòng tin rằng vốn chú Văn sai đến giúp, nên cứ lặng lẽ ôm chặt tờ phù trị giá tám trăm tám trong tay mà lẩm bẩm.
Nhìn bộ dạng lo âu của đối phương, thấy buồn . Tạ Chí Bằng đó thực chỉ là một mảnh giấy vô dụng, tờ “phù” tám trăm tám chẳng khác gì giấy nháp, dùng để chùi m.ô.n.g còn thấy cứng.
Không để ý mấy chuyện nữa, lướt điện thoại — 2:50, còn mười phút nữa; theo lời Tạ Chí Bằng thì nữ quỷ xuất hiện đúng 3 giờ. dám chậm trễ, thò tay túi lấy một tờ Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát phù, hai mắt vẫn dán chặt cái tô bàn.
Nếu lúc bước , chắc hẳn sẽ bộ ba cảnh tượng của chúng dọa cho vỡ mật: một chằm chằm cái tô, một chăm chăm đồng hồ, một cầm tờ phù vàng miệng lẩm bẩm gì rõ.
Quá rùng rợn, hơn nữa bầu khí lúc thật đáng sợ, như thể một nhóm đàn ông đang nín nhịn, chờ giải quyết việc gấp ngoài nhà vệ sinh, cảm giác bí bách đến khó thở.
3 giờ, tim và lão Dịch như thắt . cái tô bàn vẫn im lìm, chẳng động tĩnh gì.
Đang lúc cảm thấy nghi quặc, Tạ Chí Bằng bên cạnh bỗng hét lên một tiếng khiến cả hai chúng giật , vội sang. Chỉ thấy mặt mày Tạ Chí Bằng tái xanh tàu lá chuối, ngã từ ghế xuống đất, mắt trợn to, hét lớn: “A! Aaaaaa!!!!”
Vẻ mặt y như thấy điều gì cực kỳ kinh khủng! trong cái tô lớn bàn, chiếc đũa vẫn hề dựng . Đồng hồ của lão Dịch cũng phản ứng gì.
Anh rốt cuộc thấy cái gì? Tạ Chí Bằng lăn lộn bò đến lưng , chỉ tay về phía cửa sổ mà la to: “Đến !!! Đến !! Cứu !! Cứu !!”
Không thể nào!!! Cả hai thứ phương pháp dân gian của chúng đều phản ứng, chẳng thể là ma quỷ ! Chẳng lẽ Tạ Chí Bằng ảo giác?
Chúng vội vàng cửa sổ.
Mới liếc một cái thôi, cả và Dịch Hân Tinh cũng suýt tè quần! Quả nhiên, bên ngoài cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ khổng lồ. Sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như giấy trong cửa hàng bán vòng hoa, nó cằm, đó là một cái hốc m.á.u to; lưỡi còn dài hơn cả lưỡi của Bạch Vô Thường, xoắn vặn như rắn; đôi mắt to như hai bóng đèn đang cúi chằm chằm về phía chúng , khanh khách.
Mặc dù đó chúng sơ qua về hình dạng của nó, nhưng khi bất ngờ thấy vẫn khỏi rùng toát mồ hôi lạnh. Bà cô thật sự đến ớn lạnh; thề, đây là thứ xí nhất mà từng thấy.
tại nó rõ ràng xuất hiện ở đó mà cả công cụ của lẫn lão Dịch chẳng phản ứng gì? Chết tiệt! Điều vô lý!!
Tuy , nhưng chắc chắn kẻ đến chẳng thiện ý. Sự việc cấp bách cho phép chúng suy nghĩ quá lâu, vội rút một tờ Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù, chỉ về phía Tạ Chí Bằng, la lớn: “Chạy mau!! Chạy xuống tầng bảo vệ!! Dù thấy gì cũng đừng dừng !! Mau!!”
Nói , vội vàng chạy tới bên cửa sổ, giơ tay dán ngay tờ Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù lên kính. Mẹ nó, kệ mày là cái quái gì, xông cũng dễ thế !
Tạ Chí Bằng quát, lập tức hồn, run rẩy dậy, lăn bò chạy ngoài cửa. Thấy khỏi phòng, và lão Dịch cũng chẳng còn gì cố kỵ nữa. Dịch Hân Tinh hề chần chừ, thời khắc mấu chốt ít khi hỏng việc. Đối phương nghiêm mặt, tay trái cầm lấy ngọn đèn xanh nhỏ, tay liên tục bấm đốt tính toán. tên đang đo thời gian, phương vị hiện tại để chuẩn vận dụng kỳ môn độn giáp.
Mà càng lùi bước. Mặc dù ngoài cửa sổ, cái đầu trông cực kỳ kinh tởm, nhưng mấy cảnh tượng như em gặp ít. Sau cú sốc ban đầu, nhanh chóng trấn tĩnh .
Cái đầu nữ quỷ ngoài cửa thấy Tạ Chí Bằng chạy khỏi phòng, nó khanh khách mấy tiếng, lao thẳng trong.
Đến lắm!! Trong lòng mừng rỡ, chỉ sợ nó chịu . Nhìn cái đầu to như trái bưởi , nếu chui qua cửa kính nhất định sẽ quệt tờ Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù của . Ông đây chờ chính là giây phút ! Xem ông mày dùng một đạo phù tiễn mày xuống âm phủ đoàn tụ với thằng bố của mày !
Thấy nó chạm cửa kính, chút do dự, lập tức dựng hai ngón tay thành kiếm quyết, hét lớn:
“Cấp cấp như luật lệnh!!!”
Chỉ “Bùm” một tiếng, tấm phù đầu nữ quỷ lập tức bùng nổ. thầm đắc ý, âm thanh là , đây chắc chắn là đạo phù mạnh nhất mà từng dùng. Đánh trúng ngay quỷ môn của nó. Lần nó còn chết, ông đây mang họ nó luôn!
Thế nhưng chuyện xảy đó vượt quá sức tưởng tượng của , đến ngay cả trong mơ cũng dám nghĩ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-76-tam-thanh-that-hieu.html.]
Chỉ thấy tờ Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù cháy đen, đó đầu nữ quỷ thè cái lưỡi dài ngoằng , l.i.ế.m một cái trán . Cứ thế, đạo phù l.i.ế.m sạch, biến mất luôn. Mà nó thì chẳng hề hấn gì!!!
Đầu óc bỗng ù ! Sao thể chứ?? Đó là Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù đấy!!! Đó là tấm phù mạnh nhất của cơ mà!! Nhớ bản từng dùng tấm phù đánh mấy con yêu ma đó, nào cũng gây tổn thương cực lớn cho chúng. Sao dính lên cái đầu nó vô sự ??
bỗng thấy sợ hãi, da gà nổi lên, sống lưng lạnh buốt. Nếu tấm phù vô hiệu với nó thì trong mắt nó, chẳng khác nào miếng thịt mỏng dính thớt.
Cái đầu quỷ l.i.ế.m phăng tấm phù, đó chậm rãi bay trong phòng, phát tiếng “hệ hệ hệ” như đang châm chọc hai đứa tự lượng sức.
nuốt khan, , lúc tuyệt đối thể chờ chết!
hét gọi: “Lão Dịch!! Anh còn xong !! Cái thứ quá quái ác !! Phù của hề tác dụng!!”
Dịch Hân Tinh lúc đang nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng xoa các đốt ngón tay ; gọi cũng chẳng đáp, chỉ xoa tay nhanh hơn, đó đột nhiên mở bừng mắt, với : “Được ! Xem tới đây!!”
Ngay lúc , cái đầu nữ quỷ bổ tới chỗ ! vội lục trong ngăn túi lấy tờ Đinh Ất Cự Khanh Hộ Thể Phù, hét to: “Cấp cấp như luật lệnh!!”
giây tiếp theo là một bi kịch khác, tờ Đinh Ất Cự Khanh Hộ Thể Phù thử bao vẫn luôn phát huy tác dụng, thế nhưng hóa hư vô cái lưỡi dài ghê tởm của nữ quỷ. Cái lưỡi ghê tởm bỗng quấn thẳng cổ . Chết tiệt! Cảm giác bóp cổ quen thuộc thế!!
sắp , rốt cuộc nó là thứ gì? Không thể chơi kiểu ! Mấy đạo phù trong Tam Thanh Phù Chú cũng chẳng ăn thua cái đầu quái đản ! thề, nếu tổ tiên, các vị linh bảo, đạo tôn thấy cảnh chắc cũng đổ lệ vì uất ức!!!
bây giờ lúc lẩn quẩn với mấy thứ đó, ngay lúc bản sắp c.h.ế.t đến nơi, Dịch Hân Tinh bên cạnh bỗng lao tới. Anh giơ đầu ngón tay chấm một chút dầu trong chiếc đèn xanh búng giọt dầu đầu nữ quỷ. tưởng tên còn chiêu gì khác, nào ngờ xong việc đó, đối phương chạy vèo lên một cái bàn việc.
Tay giật mạnh cái lưỡi dính cổ, gồng chửi: “Lão Dịch!! Anh chạy thế hả!! Mau cứu !!”
Dịch Hân Tinh bàn, hét lớn: “Đứng vững đấy! tính , vị trí Ly giờ ở chỗ , cố giữ!!”
Sau đó, tay trái cầm đèn, tay tạo một thế trông như co giật hô to: “Bính kỳ thuộc Hỏa, Hỏa mộ Tuất, thời khắc cấm hành sự! Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành! Mở! Mở! Mở!!!”
Cuối cùng Dịch Hân Tinh cũng xuất thủ, dùng thuật kỳ môn.
bi kịch ở chỗ, hô xong vẫn chẳng chuyện gì xảy ! Cái lưỡi vẫn quấn chặt cổ , chỉ cảm thấy thiếu khí; nếu hai tay cứ cố gồng kéo thì chắc siết đứt cổ .
Dịch Hân Tinh sửng sốt, gào thét bàn: “Không thể nào ?? Hỏa ? Hỏa ??”
Nhân tiện thêm, hỏi lão Dịch chiêu đó là gì thì mới đó là một loại trận kỳ môn gọi là “Ly Hỏa Mộ Táng” — Ly tượng trưng cho Hỏa, tính vị trí Ly khi bày trận lấy dầu đèn dẫn liệu, sẽ khiến yêu tà nhiễm trận chịu thiêu bởi nghiệp hỏa. Thế nhưng “Ly Hỏa Mộ Táng” áp lên bà chị chẳng hề tác dụng.
Mà lúc đó, nào dùng chiêu gì, chỉ kịp hét: “Hỏa cái gì…!! Mau cứu !!”
Tuy Dịch Hân Tinh cũng chịu cú sốc vì chiêu thất bại, nhưng may mà kịp lấy tinh thần, đối phương nhảy phắt xuống bàn, chạy tới bên , cùng giật cái lưỡi dính . Thấy cái lưỡi lỏng một chút, liền lôi hết tất cả mấy tờ phù trong túi, dán chồng lên cái lưỡi ghê tởm quấn cổ .
Ông đây tin hơn mười mấy tờ phù khác ghép mà gì ! hét to: “Cấp cấp như luật lệnh…!!!!”
hô liên tiếp mười mấy , những tiếng “bụp bụp bụp” kêu liên tục, cái lưỡi ghê tởm quấn cổ cuối cùng cũng buông .
Chẳng kịp bận tâm đến mấy thứ dịch nhớp nháp còn dính , lập tức kéo Dịch Hân Tinh lùi mấy bước. Cái đầu khi dính hơn chục tờ phù của vẫn chẳng hề hấn gì! Nó khựng , lắc lưỡi l.i.ế.m một phát, những tờ phù liền hóa thành tro đen.
khổ trong lòng, c.h.ế.t tiệt, thật sự toi đời ? Vội sang hỏi lão Dịch: “Lão Dịch, tối nay e là hết cách , thể thắng , chiêu gì để chạy thoát ?”
Dịch Hân Tinh lúc cũng sợ hãi chẳng kém, run run : “Có. Lúc nãy tính vị trí ẩn , thể khiến nó thấy chúng , nhưng nhớ tuyệt đối thở. Nếu sẽ phá pháp.”
Cái đầu sắp nhào đến , gì còn thời gian suy nghĩ nữa? vội gật đầu. Kệ , giữ mạng tính !
lúc nữ quỷ lao tới, Dịch Hân Tinh kéo chạy vội ngoài cửa; chạy vài bước thì dừng . Anh đặt chiếc đèn xanh xuống đất, đó bất ngờ ôm chầm lấy từ phía , thì thầm: “Đừng thở!”
Bạn thử tưởng tượng xem, hai gã đàn ông ôm chặt chung một chỗ là cảm giác gì, lúc đó nổi hết cả da gà, nhưng đây lẽ là một thuật ẩn trong Kỳ môn độn giáp. cố nén sự khó chịu, mặc cho Dịch Hân Tinh ôm chặt . Đối phương trái một vòng, nửa vòng hắng giọng: “Mở!”
Ngay khi chữ “mở” bật , cái đầu cằm bay tới, dừng mặt chúng đầy một mét.
Lúc , nín thở, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.