Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 185: Lời bày tỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-11 08:06:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồ của ông ? chợt nhớ , trong tay vẫn còn cầm mấy thứ phù chú kém chất lượng và chu sa giả mà lão già đó nhập sỉ về. Ờ thì trả chứ . Lúc vẫn đang bực, bèn lạnh giọng điện thoại:

“Đợi vài ngày nữa cháu mang trả cho!”

Nói xong, cũng chẳng buồn để ý đến mấy câu c.h.ử.i mắng bên , thẳng tay cúp máy. Căn phòng chìm yên tĩnh. dựa lưng tường, trong lòng tức ách. Đêm nay đúng là một đêm rối ren, hết chuyện đến chuyện khác. 

Cái lão thần côn đó chuyện gì cũng giả dối, mấy đợt quản lý thị trường kiểm tra hàng giả hàng nhái dẹp chứ? Toàn dẹp mấy thứ linh tinh như t.h.u.ố.c giảm béo “bí truyền Tây Tạng”, chán thật. Nghĩ thấy đúng là quá nóng nảy, cái tính cứ sửa mãi nổi, hễ gặp chuyện là liều. 

khổ sở, thôi kệ, tới nước hối hận cũng chẳng ích gì. Nói gì thì , trong đống đồ của chú Văn, chỉ cây kiếm đồng tiền là thấy tiếc, vì đó là món đồ thật sự. Không nó, e rằng đạo pháp của giảm mất một nửa.  

lắc đầu, thôi, đừng nghĩ nữa. Dù cây kiếm đó vốn dĩ cũng là của chú Văn. Hơn nữa, giờ học Kiếm Chỉ Phù, chắc cũng cầm cự một thời gian. Quan trọng nhất là thể cứ để ức h.i.ế.p mãi . Mẹ kiếp, kẻ hầu hạ cũng giới hạn chứ. Không ông , chẳng lẽ sống nổi?

Đang lúc bực bội, cái điện thoại c.h.ế.t tiệt reo lên. c.h.ử.i thề, c.h.ế.t tiệt, xong nữa hả?!

Vốn định cầm máy lên tắt luôn, nhưng thấy gọi đến thì tim thót , là Lưu Vũ Địch! vội vàng bấm , lo lắng hỏi: 

“Em gái, chuyện gì ?!” 

Đầu dây bên , Vũ Địch khẽ kêu “Ủa?” một tiếng, ngạc nhiên hỏi

“Chuyện gì là chuyện gì chứ? Không gì mà. Tiểu Phi Phi, thế?” 

thở dài, xem nghĩ nhiều quá . Cứ tưởng con bé gặp chuyện gì lạ, hóa chẳng gì. Tất cả đều tại Thạch Quyết Minh, dị năng đúng là chẳng chuyện lành gì, câu nào là tin câu , khiến đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Thấy con bé vẫn bình an, mới yên tâm, xuống giường hỏi qua điện thoại:

“Không gì thì . Gọi cho chuyện gì thế?” 

Lưu Vũ Địch hừ một tiếng, giọng giận dỗi: 

“Chẳng lẽ chuyện gì thì em gọi cho ?”

Cái con tiểu yêu tinh chỉ khổ:

“Được chứ, tất nhiên là . Lời của công chúa mà, thánh chỉ còn bằng. Mà nhóc con, em cũng đến tuổi bạn trai nhỉ, chăng để khoe với nào hả?”

Bên im lặng một lúc lâu, đó Vũ Địch khẽ thở dài, nhỏ:

“Không là ngốc thật giả vờ ngốc nữa.”  

ngốc á? Thật sự hiểu luôn. tự thấy ngu ngốc lắm , ngốc rõ ràng là lão Dịch chứ. Lần ở nhà họ Chân, mỗi sáng dậy rửa mặt đ.á.n.h răng xong, thấy soi gương cúi đầu vái ba cái, nên thấy lạ bèn hỏi thế, lão Dịch chỉ vỗ vai bảo: “Lạy ai cũng bằng lạy chính .”

câu của Vũ Địch cứng họng, chẳng đáp cho . Chẳng lẽ con bé uống say vẫn tỉnh hẳn? gãi đầu , điện thoại: 

“Này nhóc con, em còn tỉnh rượu ? Nói gì mà chẳng hiểu gì hết.”  

, giọng của Lưu Vũ Địch còn nhẹ nhàng đùa giỡn như khi nữa:

“Anh nghiêm túc chút , đừng gọi em là ‘nhóc con’ nữa.” 

Nghe con bé , càng cảm thấy gì đó . Thế nên liền đáp:

“Được , gọi là nhóc con nữa. Vậy chuyện gì, .” 

Đầu dây bên im lặng một lúc, dường như đang lấy hết can đảm. Một lát , giọng em vang lên:

“Tối nay… Trương Nhã Hân đó, cô quan hệ gì với ?”  

Trương Nhã Hân với ? ngẩn , Vũ Địch hỏi chuyện gì?

Nghĩ thì hồi đó đúng là ngốc thật. Làm đàn ông độc nhiều năm, đầu óc chắc thành đần , nên chẳng hề nhận chút tâm tư nào của con bé.  

đáp: “Bọn chỉ là bạn bè bình thường thôi, đó còn học cùng trường, lớn hơn em một khóa. Sao thế?” 

Đầu dây bên , giọng Lưu Vũ Địch bỗng gấp gáp:  

“Không em hỏi chuyện đó! Em là… từng cứu mạng chị , hai … đang quen ?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-185-loi-bay-to.html.]

dở dở . Con bé nghĩ cái gì thế . là mấy bộ phim truyền hình nội địa hại , chẳng đầu độc bao nhiêu cô gái ngây thơ như em , cứ tưởng cứu yêu , hai nhất định sẽ đến với .  

thầm c.h.ử.i trong bụng tám đời nhà mấy biên kịch đó. Nghĩ nghĩ , với Trương Nhã Hân cũng giống như với Lưu Vũ Địch thôi, chỉ xem đối phương như em gái. Hơn nữa, nếu thật sự ý gì với Trương Nhã Hân thì còn mặt mũi nào nữa chứ?

Người vẫn động đến vợ bạn”, chuyện bất nghĩa như thế dám ? Lão Dịch mà chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t mất. Nhớ câu kinh điển của : “Phụ nữ là quần áo, em là tay chân. Đụng quần áo của em, cẩn thận chặt tay,” là thấy rùng . Hơn nữa, sống cô độc quen , gì còn tâm trí mà tự rước phiền phức

Thế nên với em : “Đừng nghĩ linh tinh nữa, bọn chỉ là bạn bè bình thường thôi, giống như với em .” 

Lưu Vũ Địch xong chỉ khẽ thở dài đáp: “Thôi Tác Phi, … em nên thấy vui thấy buồn nữa.” 

Thật đời , thứ khó hiểu nhất là kim tự tháp Ai Cập, mà là phụ nữ. Sinh vật từ trong bản chất là một điều bí ẩn, từ cái “tiểu vũ trụ” thần bí trong cơ thể họ, cho đến những suy nghĩ khi thì như hoa nở, khi như rắn độ. Tất cả đều mơ hồ như hoa qua sương, khiến đoán nổi. 

sững , cầm điện thoại lên : “Em , rõ cho , đừng tra tấn kiểu nữa.”

“Em yêu .” 

Lời dứt, như sét đánh. Trong đầu ong lên một tiếng, suýt tưởng nhầm. giọng em rõ, từng chữ rành rọt, dứt khoát, chút do dự.

Em … yêu ?

Em thực sự … yêu ?

Lưu Vũ Địch … yêu ?! 

lặp lặp trong đầu, ba chữ như tiếng chuông lớn gõ liên hồi “Em yêu , em yêu , em yêu …” khiến tim nhói lên, mắt cay xè. 

Ba từ đó, thật . Hình như lâu từng ai với như thế. Giờ , tim run ấm, thậm chí chút xúc động đến rơi nước mắt. C.h.ế.t tiệt thật… còn thấy đủ nữa chứ.  

Khoan , chợt hồn . Giờ lúc để mơ mộng hão huyền nữa. Cô nhóc thật sự thích ? Trong đầu thoáng hiện lên bao ký ức ngày xưa, những tháng năm chúng còn nhỏ. Thời gian trôi qua hơn chục năm, thế mà ngờ bây giờ, em thích . Bảo xúc động cho

nghĩ kỹ , đời nào chuyện gì xảy nguyên nhân. với Lưu Vũ Địch bao nhiêu năm liên lạc, mà tự dưng một câu như thế, đúng là khiến kịp phản ứng. Hơn nữa, thường “ngã một , khôn một chút.” từng trải qua , đau khổ cũng từng nếm đủ. Giờ mà vướng , chẳng là tự tìm phiền phức ?  

là kẻ mang mệnh cô độc, ai ở gần đều chẳng kết cục . Đỗ Phi Ngọc và Đổng San San chính là ví dụ rõ ràng nhất. Cuối cùng tất cả chỉ là nghiệt duyên, khiến đôi bên đều chịu đựng dày vò. Nếu bây giờ bản vì một phút xúc động mà đáp em , chẳng khác nào cái loại “ăn trăm hạt đậu mà chê tanh” trong truyền thuyết ?  

Nghĩ đến đó, trong lòng chợt thấy mệt mỏi. Có lẽ, thật sự xứng đáng tình yêu nữa . Đừng đời tình yêu đẽ thế nào, trong mắt , nó chẳng khác gì một bông hoa bằng băng. Đẹp thì đấy, nhưng chỉ cần nắm trong tay, nó sẽ tan chảy mất. Đến khi mở lòng bàn tay , mới phát hiện chẳng giữ gì, ngoài cái lạnh thấu xương còn sót

còn là đứa trẻ. Trải qua bao nhiêu chuyện hợp tan, sinh tử, hiểu nhiều điều. Không , vì em , cũng vì chính bản , tuyệt đối thể hành động theo cảm xúc. Càng đối phương hận . Người đời hận cũng , nhưng riêng cô nhóc thì .

cố trấn tĩnh , giả vờ ngu ngơ, gượng điện thoại: 

“Ơ, gì cơ? Em em yêu á? Không uống nhầm t.h.u.ố.c đấy chứ? Tự nhiên bảo yêu ?”

, đầu dây phía bên hình như đang . Giọng Vũ Địch nghẹn ngào, mũi vẫn sụt sịt:

“Em uống nhầm thuốc. Anh , thật chuyện đều là ngẫu nhiên. Có vài điều bây giờ em thể , nhưng em chỉ cho , em thật sự yêu , Thôi Tác Phi. Vốn dĩ em định , nhưng tối nay thấy chuyện mật với cô gái khác, tim em đau đến mức chịu nổi nữa. Em thể kìm , nhất định . Em yêu , em yêu , lâu .”  

Bao nhiêu năm , từng một lời tỏ tình nóng bỏng đến thế. Trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm hỗn loạn, là xúc động, là sợ hãi, là xót xa. Tại thế ? chợt nhận , lẽ cũng để tâm đến em

Những ký ức thuở nhỏ bỗng ùa về, cái ngày Vũ Địch chia cho phần cơm hộp sâu tàu hỏa, cái dáng ăn uống vô tư chẳng giữ chút vẻ tiểu thư nào khi đến trường thăm… Từng hình ảnh, từng khoảnh khắc cứ thế hiện lên rõ mồn một trong đầu. 

Giờ mới hiểu, tại khi Thạch Quyết Minh em sẽ gặp nạn, bản hoảng loạn đến . Tại trong lòng chỉ bảo vệ đối phương, đến mức chẳng còn nghĩ đến điều gì khác. Thì , từ khi nào, Lưu Vũ Địch lặng lẽ chiếm lấy một góc trong tim . để ý, nhưng đến giờ khắc , cảm xúc mãnh liệt đến thế.  

Càng yêu sâu, càng đau thấu. Dẫu phận bao dày vò , nhưng khác, tuyệt đối thể gây hại cho khác, càng thể tổn thương em . Đó là giới hạn cuối cùng của . Phải ngăn , khi thứ quá xa. 

khổ, tự giễu chính , đúng là một Xử Nữ chính hiệu, suốt đời rối rắm trong chuyện của phụ nữ, chẳng bao giờ xử lý cho hồn.

cố nén cảm giác nghẹn nơi lồng ngực, gượng với giọng pha trò: “Anh thấy chắc em uống nhiều quá đấy. Mau ngủ sớm , nghĩ linh tinh gì thế? Giữa chúng , thể chứ?”

cố hết sức để câu bằng giọng điệu bình thản, nhưng dứt lời, vẫn rõ chính giọng run lên. Ở đầu dây bên , Lưu Vũ Địch thật sự , chỉ là đang cố nén , lẽ phát hiện, nên chỉ khẽ nức nở trong điện thoại. Đối phương im lặng lâu, mới cất tiếng, giọng khác nhưng mũi vẫn nghẹt, nặng trĩu:

“Ôi, tiểu Phi Phi, em trêu thôi mà, đừng để bụng nhé. Em chỉ là… chỉ là tối nay rảnh rỗi quá nên gọi cho thôi.” 

Đời đúng thật là một bể khổ. Lúc mới hiểu sâu sắc câu , khi chúng đều diễn một vai mà chính cũng ghét, nén nước mắt mà dối để khác bớt đau. Nghe giọng Vũ Địch cố gượng như gì, tim quặn , nhưng còn thể gì đây?

khẽ : “Đừng nghĩ ngợi nữa, ngủ sớm . Mai còn đến lớp mà.”

Em “ừ” một tiếng nhỏ, : “Em ngủ . Dưới lầu hình như mèo hoang, nó cứ kêu mãi từ nãy tới giờ, em chẳng chợp mắt nổi.”

Loading...