Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 182: Sự thật dần hé lộ 1

Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:14:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thường , “chuyện thường lắm trắc trở, mài mãi cũng ly sữa đậu nành.” Câu quả thật chẳng sai chút nào, bởi vì điều Thạch Quyết Minh với hai chúng về tung tích của nữ quỷ thực sự khiến kinh ngạc đến há hốc mồm.

Thạch Quyết Minh đẩy nhẹ gọng kính, điềm đạm : “Không giấu gì hai , theo lý mà , dùng phép Tứ trụ truyền thống, kết hợp với thuật Quan Địa Võng trong Tam Thanh Thư, vốn thể suy ‘nhân ’ của đối tượng. Thế nhưng kết quả lạ, hề như dự đoán. Bởi vì theo quẻ tượng hiển hiện, nữ quỷ dường như vẫn luôn ở gần hai , lúc gần lúc xa, mối quan hệ mập mờ, thật khó hiểu, rõ nguyên nhân vì .”

Nghe , lập tức rùng một cái, nổi da gà, vội đảo mắt quanh. Nói thế là ? Luôn ở gần bọn  ư? Không thể nào! Nếu nó thực sự ở quanh đây, hề cảm nhận sát khí? Cho dù sát khí, chí ít cũng luồng âm khí chứ?

Lão Dịch cầm tờ giấy Thạch Quyết Minh đưa, ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như đang cố tìm manh mối gì đó trong mớ ký hiệu rối rắm .

lên tiếng hỏi: “Này, Thạch Đầu, ý ? Lẽ nào nữ quỷ đó đang ở gần bọn ? Nói cách khác, nó đang quanh quẩn ngay gần đây ?”

Thạch Quyết Minh khẽ gật đầu: “Ừ, nếu đoán lầm thì đúng là như .” 

suýt c.h.ử.i thề, thế khác gì . Lẽ nào nữ quỷ c.h.ế.t tiệt với lão Dịch đang tìm nó, nên cố tình giở trò phản trinh sát? Phim ảnh thì , nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất, nhưng thực tế ? Toàn là vớ vẩn! An cái khỉ gì! Với đạo hạnh của hiện giờ, chỉ cần dạo một vòng ban đêm, thể đại khái ngay con phố nào ma, con phố nào

Chẳng lẽ là Thạch Đầu tính sai ? sang lão Dịch, nghĩ bụng chắc cũng xem quẻ, mong là “nhà khoa học dân gian” thể cho một câu trả lời thỏa đáng.  

Lão Dịch chăm chú tờ giấy hồi lâu, nghiêm túc : “Vớ vẩn, chẳng hiểu quái gì hết, sâu xa quá.”

suýt ngã ngửa,  hiểu còn cố tỏ sâu sắc gì chứ?

Thế là hỏi Thạch Quyết Minh: “Thạch Đầu, chắc là tính nhầm ? Anh cũng đạo hạnh của giờ thế nào đấy. Ngày nào cũng , nếu nữ quỷ đó thực sự quanh quẩn gần , hề phát hiện chứ?”  

Thạch Quyết Minh trầm ngâm giây lát : “Đừng nóng vội. Theo lý thuyết, độ chính xác của chín mươi sáu phần trăm, tức là trong một trăm bói thì chỉ bốn sai lệch, mà sai cũng nhiều. Cho nên, khả năng tính nhầm gần như . nghĩ nguyên nhân lẽ là do điều từng , nữ quỷ đó thể hóa thành hình , đúng ? Nếu thể biến hóa, nó cũng thể ẩn âm khí của , trông chẳng khác gì bình thường. Chính vì thế mà hai thể phát hiện .” 

Nghe xong, lập tức nhớ lời của Cửu Thúc, đúng là nữ quỷ đó thể hóa thành , chỉ hai đặc điểm nhận dạng: tai một vệt đen, và cổ tay buộc sợi dây nhỏ.  

khổ nỗi, hai đặc điểm thì quá mờ nhạt! Ra đường bao nhiêu phụ nữ, chẳng lẽ kéo từng để xem tai họ

Nghĩ đến đó, chỉ thở dài. Mẹ nó chứ,  ông trời nỡ trêu thế ? Chẳng lẽ cảm thấy chọc ghẹo một tên trai tân hơn hai mươi năm lên men như là chuyện thú vị lắm

Thật hết chỗ lóe lên chút hy vọng, ngay đó rơi tõm xuống vực thất vọng. và lão Dịch cúi gằm mặt, chẳng gì cho . Giờ nữ quỷ chẳng còn chút manh mối nào, thì còn tìm “Thất Bảo” quái quỷ gì nữa? Cho dù thật sự thể phá “Ngũ tệ tam khuyết”, cũng mạng mà hưởng mới chứ! 

Thấy hai chúng mặt mày ủ rũ, Thạch Quyết Minh liền lên tiếng an ủi: “Thực hai cũng đừng nản chí quá, .”

ngẩng lên , Thạch Quyết Minh tiếp: “ xem bát tự của cả hai , trong đó dấu hiệu yểu mệnh. Biết vì ?”

lắc đầu. Anh bèn giảng giải: “Người ‘nhất mệnh, nhị vận, tam phong thủy’, mạng là yếu tố cực kỳ quan trọng. Theo lý mà , nếu hai qua nổi năm , lá chắc chắn sẽ hiện rõ tướng đoản mệnh. khi xem, . Tuy thể tính thời hạn cụ thể, nhưng lão Thôi , dương thọ của dài, còn lão Dịch, mệnh càng hiển rõ tướng trường thọ. Vì thế, theo suy luận, chuyện nữ quỷ chỉ là một kiếp nạn trong mệnh hai , mà kiếp nạn tử kiếp. Hiểu chứ?”   

Thạch Quyết Minh, thầm nghĩ đúng là dân “khoa học huyền học” khác, đó, cứ như đang giảng triết học . vẫn hiểu đại khái ý của , rằng cả và lão Dịch đều thọ, hơn nữa Dịch Hân Tinh còn sống dai hơn . Cái tin. Người vô tư, ngủ ngon ăn khỏe, cái dáng đần thộn , đúng là kiểu “sống đến tận c.h.ế.t”.   

khổ nỗi, giờ chúng thật sự hết cách . Nữ quỷ mất tích đó chẳng khác nào một cái… rắm thơm mà chẳng thối, duy nhất gây động tĩnh là khi bỏ trốn, đó thì biệt tăm biệt tích. Bảo mà tìm đây? Nghĩ đến mà thấy chán. Cái lão Tạ Tất An khốn kiếp , chắc cũng là do thấy với Dịch Hân Tinh quá vô dụng nên mới chỉ đường cho chúng tìm đến Thạch Quyết Minh, thừa truyền thuật bói toán. ai ngờ, ngay cả truyền nhân của pháp môn mà cũng tính chứ!  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-182-su-that-dan-he-lo-1.html.]

Càng nghĩ càng bực, suýt nữa buột miệng c.h.ử.i thề. Thế là hỏi Thạch Quyết Minh: “Ý  là… cơ?” 

Thạch Quyết Minh hai chúng , mỉm : “Ông trời đều sắp đặt riêng, hai cứ coi như đây là một phép rèn luyện . Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng lo lắng quá. Thời gian vẫn còn dài, bây giờ tìm cũng thể là do phận. mà, chúng đều hiểu rõ cái gọi là ‘ mệnh’ là thế nào , khi thời cơ chín muồi, nữ quỷ đó sẽ tự khắc xuất hiện thì ?”    

Nghe xong, bỗng thấy lòng nhẹ hẳn, sáng một mảng. thế, lo gì chứ! Cứ theo lời Thạch Đầu , là “mệnh dài” thì chắc chắn chẳng c.h.ế.t . Biết tới thì lo gì, sợ gì? Nữ quỷ thích trốn thì cứ để nó trốn, còn phận chơi thì cứ cho nó chơi. Mình cứ bước từng bước mà , tin rằng, sớm muộn gì cũng sẽ ngày thoát khỏi vận hạn thôi.  

Trải qua bao chuyện như , càng cảm thấy tuy ông trời trêu đùa con , nhưng xét cho cùng cũng khá công bằng. Như vụ “Bát Diệu Sát” và “Sát Thai” đây chẳng hạn, chỉ cần giữ lòng trong sáng, tự nhiên trời đất cũng sẽ yên hòa. 

Nghĩ thế, hai đứa  phấn chấn tinh thần trở . Thạch Quyết Minh thấy hai chúng khí thế hơn, bèn mỉm tiếp:

“Thực , còn hai chuyện nữa với hai . Muốn chuyện nào đây?” 

và lão Dịch cùng cạn lời. Trước giờ cứ tưởng Thạch Quyết Minh là kiểu khái niệm hài hước, giờ mới hóa cũng đùa, chỉ điều kiểu đùa lạnh như băng. với lão Dịch nào cao nhân xem bói , cũng chẳng rõ đối phương kể chuyện gì, thế thì chọn cái nào chứ? Có khác gì .   

bèn châm điếu thuốc, phả một , : “Anh  cái nào cũng , dù chúng cũng  gấp.”  

Thạch Quyết Minh im lặng một lúc mới cất lời: “Thật mấy ngày nay, ngoài việc tính toán tung tích của nữ quỷ bỏ trốn, còn tính luôn cả vật liệu của Thất Bảo Bạch Ngọc Luân. Máu cương thi chắc hai chứ? Cộng với Lô Trung Hỏa và Kim Bao Ngọc trong tay , tổng cộng ba món. còn da Thái Tuế, nước mắt nữ quỷ và Bách Nhân Oán, thật sự tính vị trí của chúng. Giống như thứ gì đó đang che khuất, quẻ tượng rối loạn, chẳng thể thấu.”  

Nghe   , chột . Thật tình mà , đó hề thật với Thạch Đầu về chuyện da Thái Tuế và nước mắt nữ quỷ thực vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ , ngay m.ô.n.g kìa, chúng vật trấn Tam Sâm Lâm Thủy đè lên. Dẫu Thạch Quyết Minh  giỏi đến mấy cũng chẳng thể tính .  

gãi đầu, gượng bảo: “Ờ… thật ngại quá, Thạch Đầu , thật thì da Thái Tuế với nước mắt nữ quỷ vẫn luôn ở chỗ .” 

Ngay cả Thạch Quyết Minh — vốn luôn điềm tĩnh, nho nhã — xong cũng há hốc mồm, mắt tròn xoe suýt rơi đến tận chóp mũi, cái vẻ “quân tử nho nhã” tiêu tan sạch sẽ. Anh thảng thốt kêu lên: “Lão Thôi! Cậu gì cơ? nhầm đấy? Cậu bảo da Thái Tuế và nước mắt nữ quỷ cũng đang ở trong tay !?”

và Dịch Hân Tinh đều thấy nóng ran cả mặt, đúng là mất hết thể diện. Nghĩ mà xem, Thạch Quyết Minh giúp chúng ít, mà chúng cứ lấy  tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự hổ đến độn thổ. Cái độ ngượng là bay thẳng lên quỹ đạo

Lão Dịch nhanh trí giả vờ như lên cơn ngớ ngẩn, đầu cửa sổ, khe khẽ hát bài “Đêm Ấy”, còn thì chỉ gượng , với Thạch Đầu: “Ờ… đúng , ngay giường đang đó.”

Lúc mới hiểu thế nào gọi là “rớt cả tròng mắt.” Thạch Quyết Minh sững sờ , ngẩn hỏi chúng : “Lão Thôi, lão Dịch, rốt cuộc là chuyện gì ?” 

chột , đành kể từ đầu chuyện nguồn gốc của hai món đồ . Thạch Đầu xong thì kinh hãi thật sự, vì chúng giấu , mà vì sự trùng hợp quá kỳ lạ, cứ như mệnh an bài sẵn. Khi gương mặt đối phương chẳng khác gì lúc đầu về nguyên liệu của Thất Bảo Bạch Ngọc Luân, đều kinh ngạc đến ngẩn .   

cúi xuống kéo chiếc hộp từ gầm giường , mở nắp, lấy ba món đồ đặt lên bàn. Nhìn chúng yên ở đó, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ,  bình yên, đầy hy vọng. Dù giờ vẫn dùng , nhưng chỉ cần nghĩ đến tác dụng của chúng, tim rạo rực. 

Thạch Quyết Minh ngắm nghía thật lâu, khẽ thở dài : “Xem đây chính là thiên mệnh. Từ xưa đến nay, từng ai phá ‘ngũ tệ tam khuyết’, lẽ định mệnh sắp đặt để truyền nhân của Tam Thanh Thư chúng điều đó.”

Câu đó, mà sướng cả tai, đúng thế! Vấn đề huyền học nan giải khó bao đời đạo sĩ Bạch phái suốt mấy nghìn năm, mà giờ đây sắp ba kẻ như chúng giải quyết: một giảng viên đại học, một “nhà khoa học dân gian”, và một thằng xui xẻo mặt dày như . Chỉ tiếc là vẫn còn thiếu hai món, chúng thì kế hoạch đều vô nghĩa.  

Thạch Quyết Minh rõ ràng kích động, nhưng chẳng bao lâu trấn tĩnh , với chúng : “Giờ chúng năm món trong bảy bảo vật, còn thiếu đúng hai thứ. Trước đây hai từng với rằng kẻ đ.á.n.h cắp Bách Nhân Oán từ tay một gia tiên ở Đông Bắc. Sau đó dùng phép tính của để truy tìm, nhưng thật kỳ lạ, nó cũng giống như hai món  đang giữ, thể tính vị trí. Có lẽ cũng ai đó dùng cách tương tự để che giấu .”   

và lão Dịch đều gật đầu, chuyện đó thể. Có vẻ như kẻ chắc chắn cũng là trong Bạch phái.    

Thạch Đầu ngừng một lát, chúng tiếp: “Thật , khi ở quán mì, lúc mắt chủ quán, trong lòng thấy bất an. Đôi mắt đó đúng là ‘Quan Trung Lưu Linh Nhãn’, loại tướng mắt ngàn khó gặp, trùng hợp đến thế? Sau khi về nhà, suy nghĩ kỹ về những gì lão Thôi từng kể, càng nghĩ càng thấy điều khả nghi, nên liền dùng Canh La Định Tinh để tính thử. Không ngờ, phép tính khiến phát hiện một chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.”  

Loading...