Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 174: Trận pháp hỗn hợp bán tự động 2
Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:12:17
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trận là hình, mà hình thì hóa thành trận. Tất cả các trận đều lấy hình chủ, từ đó mới sinh sức mạnh khôn lường. xổm tảng đá to mà đây hai con chuột tinh từng tổ, cắm cúi vẽ bùa đến mức sắp gãy cổ tay, trong đầu chợt hiện lên câu đó trích trong Tam Thanh Thư. Nghe thì thâm sâu huyền ảo, nhưng nếu ngẫm kỹ thì cũng chẳng gì quá huyền bí.
Không thể phủ nhận tổ tiên chúng để nhiều thứ thật sự thâm sâu, nhưng hậu nhân thần thánh hóa quá mức. Cứ mấy bộ phim cổ trang mà xem, hiệp khách nào cũng tung bay như chim, cứ như thể nếu bay thì mất mặt lắm . Mấy ông Tây mà xem còn tưởng đất nước lực hút yếu hơn nơi khác. Thực , hiệp khách thì đấy, nhưng tuyệt đối ai bay cả. Đại hiệp cũng là , cũng ăn cơm, trai thì trai chứ chẳng no bụng.
Câu về “trận” cũng thế thôi. Nói trắng , ý nghĩa cốt lõi chỉ một: “Trận thể tách rời khỏi hình.” Một trận pháp mà hình dáng cụ thể thì chẳng khác nào cát khô gặp gió, tan tác mà chẳng sức mạnh gì. phát hiện , chỉ cần biến một câu bình thường thành cổ ngữ, là thấy ngay thâm ý cao sâu, giống như bài thơ của Lý Bạch: “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương.” Lúc đầu thấy khó hiểu lắm, nhưng nghĩ kỹ thêm vài dấu câu, hóa cũng hợp với cách nghĩ hiện đại, trăng soi xuống đất. Ừ? Là sương đất ?
Đang lúc đang mải nghĩ linh tinh, tay trượt một cái, vẽ sai mất một nét tờ giấy, toét hẳn một dấu chấm hỏi. tức điên lên. Rõ ràng thể vẽ bùa nghĩ tán loạn trong đầu như thế . Thôi, gạt hết tạp niệm, tập trung việc chính. Giờ còn rảnh mà ngẩn ngơ nữa, rằng lão thợ lặn đó là loài hoạt động về đêm. Nó chẳng quan tâm giờ nào âm thịnh dương suy, chỉ cần mặt trời lặn xuống là nó vua. Nói xem, khắp cái huyện Cát Lợi , thậm chí cả Thất Đài Hà, mấy ai dám đối đầu trực diện với nó vài hiệp?
Chắc cũng chỉ hai thằng ngu như với lão Dịch là tự nguyện tìm c.h.ế.t, chẳng khác nào đầu óc nước . Nghe xưa , thợ săn trong núi nếu nghèo quá, cùng đường , sẽ ôm tâm lý liều c.h.ế.t mà đặt bẫy săn gấu đen. Giờ nghĩ , cảnh ngộ của hai đứa đúng là chẳng khác gì họ.
và lão Dịch chẳng khác nào hai gã thợ săn, chỉ điều con mồi của chúng là một cái xác c.h.ế.t. Hôm nay gió lớn, mực những lá bùa vẽ xong nhanh chóng khô , lấy mấy hòn đá đè lên để khỏi thổi bay. Gió thổi phất phơ những mép giấy vàng, trông chẳng khác nào góc cờ đang tung bay giữa trung.
Không từ khi nào, biến thành một kẻ giống như trong những câu chuyện dân gian — thể hàng yêu trừ ma. Thế nhưng, dù trong tay cầm bùa chú, chẳng chút phong độ tiêu sái nào như nhân vật trong truyền thuyết. Lúc mới hiểu , truyện chỉ là truyện, tất cả đều là những điều bình thường thêu dệt, tô vẽ quá mức. Còn , chỉ là một bình thường. Không nhiều năm , liệu hình ảnh của phóng đại thành một câu chuyện kỳ lạ nào , một kẻ “ngũ tệ tam khuyết”, xui xẻo và bất , khi thần thánh hóa, hóa thành nhân vật trong một truyền thuyết mấy .
châm một điếu thuốc, khẽ chua chát. Nghĩ nhiều gì, mấy chuyện đó chẳng liên quan gì tới . Tốt nhất là tập trung việc cho xong. Vậy nên hít sâu, dồn tâm thần, tiếp tục vẽ từng nét bùa một.
Chẳng bao lâu, Dịch Hân Tinh thở hồng hộc bò qua đống củi khô, tay ôm một đống gỗ cháy đen, chạy gọi:
“Lão Thôi, vẽ tới ? Xong ? Mẹ kiếp, chỗ bão quét qua ?”
Anh cũng kinh ngạc tình cảnh của cánh đồng t.h.u.ố.c phiện. Cũng đúng thôi, cỏ cây xung quanh vẫn tươi , chỉ riêng đám túc là tàn phá tan hoang. Nói nhỉ, chỉ thể gọi đó là báo ứng.
đáp : “Làm gì mà hoảng thế, đến giờ còn báo ứng ? Sắp xong , còn hai tấm nữa thôi. Anh thì , xem mớ gỗ cũng đủ dùng đấy nhỉ?”
Lão Dịch phấn khởi cầm một đoạn gỗ lên với : “Nhìn , đúng chuẩn Lôi Phách Mộc , vân gỗ rõ ràng hình tia sét, đúng là lựa chọn một để trừ tà. Nếu khắc thành kiếm gỗ thì uy lực chẳng kém thanh đồng tiền của .”
chẳng rành lắm mấy chuyện “vân” , nhưng dù lão Dịch ngây ngô thật, cũng kẻ mù; bộ dạng hồ hởi như tìm báu vật, đối phương đùa. Lão Dịch thông thạo thuật chế đồ trong Kỳ Môn, nên lời là lý, đúng là thợ chữ nghĩa của chúng .
Dịch Hân Tinh chần chừ, thấy gần xong thì lôi dây câu và d.a.o khắc , tập trung khắc những trận ấn lên mớ gỗ cháy đen . Thời gian trôi chầm chậm, tất công việc chính, lên mấy tờ phù, thấy ba mươi lá thư trận đều tỏa một ánh sáng lờ mờ. Đó chính là dấu hiệu “giấy dẫn thần” linh nghiệm, tất cả đều thành công.
rút hai chai nước nghỉ một chút, còn lão Dịch thì vẫn mồ hôi nhễ nhãi khắc gỗ, trông cứ như quản lý bếp t.h.u.ố.c của một khu nghỉ dưỡng cao cấp, chỉ thiếu cái ống tay và kính dây là hảo.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, bắt tay chuẩn đồ. bước giữa đám t.h.u.ố.c phiện, lấy đá đặt chặn ba mươi lá trận theo hình dạng khoang miệng, đặt lên tảng đá lớn bên cạnh cái lư hương gạo nếp m.á.u gà với bột chu sa và hương. Không mua bù chuyên dụng nên tự buộc một con bù bằng cây ngải khô, may mà hồi bản học ngành mỹ thuật, những thứ khó ; bù bằng cây với vài động tác là trông khá chỉn chu. Buộc xong, giấu mấy sợi tóc của dì Chân bụng bù như dự định.
Làm xong thứ thì cũng hơn năm giờ. May , sắp mùa hè nên mặt trời lặn muộn, thường sáu giờ, trời mới tối hẳn. Hơn nữa, lão quái đó chắc cũng chẳng việc đúng giờ như công chức, nên đoán nó sẽ chỉ c.ắ.n tầm tám, chín giờ tối.
Thời gian vẫn còn khá dư dả, thở phào một . Thấy lão Dịch vẫn đang khắc dở, liền vẽ thêm vài lá khai nhãn phù. Loại chẳng thứ lợi hại gì, nhưng ít cũng giúp rõ trong đêm, chứ cứ soi đèn điện thoại mãi thì đúng là phiền phức.
Vừa mở âm nhãn xong, lão Dịch cũng ngừng tay. Anh dậy, vươn vai một cái : “Xong , để đem bày trận.”
Nói , ôm cả đống gỗ cháy đen, cắm theo một trật tự đặc biệt trận Quyển Thiệt Đề Đăng mà bố trí, tạo thành hình một cái chuông lớn. mà thầm nghĩ trận pháp triển vọng đấy, miệng rộng nuốt chuông lớn, kiểu nửa tự động pha trộn như thế chắc đủ sức tiễn lão quái đó về địa ngục luôn.
Sau khi cắm xong, lão Dịch dùng dây câu nối liền những thanh gỗ với như giăng mìn, lấy chiếc đèn xanh nhỏ , chấm dầu và thắp lên từng đoạn gỗ một. Làm xong hết, mở Tam Thanh Đàn. Ngay lập tức, con bù bằng ngải khô thẳng dậy. Lão Dịch sang : “Ổn , giờ chỉ chờ thứ c.ắ.n câu thôi.”
Lúc đó trời vẫn còn sớm, mặt trời khuất núi, mây đỏ rực cả chân trời. Ở phía cuối dãy núi, những áng mây lửa chiếu rọi khiến cả đỉnh Trác Mộc như bốc cháy, ánh đỏ lan khắp cánh đồng túc, nhuộm cả những đóa hoa tàn úa thành màu máu. Nhìn cảnh , chỉ thấy man mác buồn, dẫu từng rực rỡ đến , cuối cùng cũng ngày tuổi xuân tàn phai.
Gió nổi lên, khiến rừng cây xào xạc ngừng, cũng thổi tung chiếc áo phông trắng toát mua ở quán ven đường, thổi cả mái tóc rối bù của trông chẳng khác nào tổ quạ. Dịch Hân Tinh đang ngoáy mũi, bỗng vỗ vai :
“Ngẩn gì thế, đói ? Này, ăn miếng bánh mì .”
là đồ phá hỏng bầu khí. khẽ khổ, định bắt chước kiểu ngẩng đầu 45 độ ngắm trời rơi lệ cho dáng u buồn, thế mà cho bay sạch cảm xúc.
bật . Thôi, lẽ vẫn chỉ là một thằng dân thường, sống nổi kiểu nghệ sĩ mơ mộng đó . Thay vì ngẩng đầu trời mà than thở, chi bằng cúi đầu mà bước cho vững đường .
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Mặt trăng ló khỏi mây, bầu trời rải đầy , trông như mặt bánh nướng phủ đầy mè. Hai đứa nhai bánh mì ngước . vốn chẳng ưa thứ , nhưng vẫn cố nuốt vài miếng. Dù cũng nạp năng lượng, phòng khi trận pháp xảy trục trặc, liều mạng với nó.
Từ nãy tới giờ, hai đứa đều chẳng lời nào. Bầu khí bắt đầu nặng nề, mà con hễ nặng nề thì dễ sợ hãi. Lão Dịch tu ừng ực chai nước suối, : “Nói gì chứ, còn sớm mà, lão quái đó tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-174-tran-phap-hon-hop-ban-tu-dong-2.html.]
sang , chẳng nên mở miệng thế nào, đành bảo: “Vậy khởi đầu , chuyện gì đó cho đỡ im lặng.”
Đối phương nghĩ một lát, bỗng buột miệng: “Này, xem, mấy ông thầy trong chính phái ai cũng đạo hiệu cả, là chúng cũng nên tự đặt cho một cái nhỉ?”
Đạo hiệu? Thứ đó từng nghĩ tới, mà trong lòng thì cái là chuyện cũng , cũng chẳng , đúng kiểu “cởi quần mới đ.á.n.h rắm”, thừa thãi hết sức. Tên tục của còn là “Cẩu Thặng Tử” cơ, bày vẽ nữa chứ?
bật , với lão Dịch: “Anh chẳng ? ‘Ngô Diệc Tổ của Cáp Nhĩ Tân’ oai phong lắm mà?”
Dịch Hân Tinh lườm một cái khinh bỉ. Từ khi chúng quen Thạch Quyết Minh đến nay, tên ngốc chẳng còn dám tự xưng như thế nữa, chắc cũng thấy quê . Anh : “Biến biến, đó là biệt danh, đạo hiệu cơ. đang nghĩ xem nên lấy cái gì cho hợp đây.”
Nói xong, đối phương thật sự nghiêm túc mà trầm tư, khiến mà suýt bật . Cái tính ngố bẩm sinh của đúng là “đặc sản Đông Bắc”. Nghĩ một hồi, lão Dịch ngẩng lên :
“ nghĩ ! Phải chọn một cái tên thật oai, hợp với khí chất của . Cậu thấy ‘Anh Tuấn Hiệp’ thế nào?”
“Anh Tuấn Hiệp” đang phấn khích mà nghẹn họng, nên lời. Cái tên chắc là xem “Người Sắt” nhiều quá nên nhiễm luôn chăng? Sao nghĩ cái tên quê mùa đến thế?
gằn: “Đạo hiệu của đúng là độc nhất vô nhị ở Đông Bắc đấy. mà hỏi thật, đạo hiệu với biệt danh khác ở chỗ nào?”
Lão Dịch vỗ vai , với vẻ đầy tự tin: “Khác chứ! Đạo hiệu nó đàn ông hơn, khí phách hơn nhiều! Cậu hiểu . À mà , nhắc đấy, đạo hiệu của gọi là ‘Đệ Nhất Tuyệt Đông Bắc’ !”
Nếu thật sự nhận một cái đạo hiệu quê mùa như thế, e rằng Cửu Thúc suối vàng cũng cho xui lây mất. đoán chắc trong bụng lão Dịch là mưu mô, thậm chí trong đầu nhất định đang nghĩ: nếu hai chúng gặp đồng đạo, mỗi báo một đạo hiệu , cộng sẽ thành “Đệ Nhất Tuyệt Đông Bắc Anh Tuấn Hiệp”, thế nào cũng giống đang tán dương bản .
cạn lời, gì thêm. Còn Dịch Hân Tinh thì càng lúc càng hứng chí, phấn khích hỏi : “Thế nào, oai ? Cái đạo hiệu khí phách chứ?”
thật sự chẳng cùng mấy trò ngốc , nhưng sợ nặng sẽ đối phương cụt hứng. Biết rõ trạng thái “ngốc tự nhiên”, đành xuôi theo, lấy lệ: “Anh là đại ca, thì .”
Nghe , lão Dịch lập tức rút một tờ giấy, ngoáy ngoáy vài hàng, kéo tay đặt lên đó ấn dấu tay. Chẳng hiểu đang phát cơn ngớ ngẩn gì nữa, nên mặc kệ, gì thì .
Viết xong, lão Dịch châm lửa đốt tờ giấy, nghiêm túc một câu: “Xong .”
ngạc nhiên hỏi: “Xong gì cơ?”
Lão Dịch đáp, giọng đầy tự hào: “Là văn thư đạo hiệu đó! Ấn tay lên đốt là gửi xuống âm phủ, từ nay hai thầy âm dương chúng ghi tên trong sổ . Làm âm gian nhiều chỗ tiện lắm. thấy chuyện trong quyển sổ tay tổ tiên nhà để , chỉ là mấy hôm nay bận quá nên giờ mới nhớ thôi.”
Vãi!! Một bước sai, hối hận ngàn năm!!! thật luôn , kiếp, ngờ chỉ vì sơ sẩy một chút mà bản thật sự trở thành “Đệ Nhất Tuyệt Đông Bắc”. Cái tên cứ như ruộng cao lương vùng Hoàng Thổ, càng nghĩ càng thấy quê mùa chịu nổi.
Nói thật, giờ chỉ bóp c.h.ế.t cái tên “Anh Tuấn Hiệp” cho hả giận. định mở miệng c.h.ử.i cho hả thì bỗng khựng . Thấy nét mặt khác lạ, lão Dịch liền nhỏ giọng : “Ấy da, đừng giận mà, cái tên oai lắm…”
“Đừng gì cả!!” lập tức hiệu im lặng.
Lão Dịch hiểu ngay, chuyện , liền ngậm miệng dám hé răng.
Sở dĩ bảo im lặng là vì thấy một âm thanh khác thường, tiếng chim vỗ cánh, kèm theo tiếng kêu loạn xạ. Phải rằng, giờ chim chóc đều về tổ, ngoài cú mèo gì còn loài nào kêu nữa? Chỉ một khả năng thôi, vị khách của chúng đến.
Hai đứa vội vàng bật dậy, nấp một cây to, mắt dán chặt về hướng phát tiếng động, tim đập thình thịch. Dù lão thợ lặn thứ dễ trêu, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là hai mạng chúng toi ngay tại chỗ.
Rất nhanh, một đàn chim nhỏ từ trong rừng hoảng loạn bay , hướng lên núi. Tới !! nhớ cảnh hôm qua suýt mất mạng, ngờ đêm nay đối đầu với nó thêm nữa. Cảm giác sợ hãi cận kề sinh tử lập tức trào lên trong lòng, thậm chí còn rõ tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.
nắm chặt thanh kiếm đồng tiền, lòng rộn lên một thứ quyết tâm điên rồ. Tới , lão quái khốn kiếp, vì sự nghiệp bốn hiện đại hóa của Tổ quốc mà cống hiến ! Là một lão cách mạng chân chính, lẽ mày sớm giác ngộ chứ. Nào, đến đây , tự tay gõ hồi chuông tang cuối cùng của !
Sau đó là một loạt âm thanh “ùm ùm”, rừng cây xào xạc, và lão Dịch còn kịp chớp mắt thì đống củi lớn mặt bỗng “xẹp” xuống, lão thợ lặn cuối cùng cũng xuất hiện. Nhìn nó vẫn như một bệnh nhân viêm khớp nặng, bước từng bước chậm rì rì tiến về phía Tam Thanh Đàn tảng đá.
Lão Dịch cầm sẵn chiếc đèn xanh nhỏ, cũng châm mấy huyệt “kiếm chỉ”, chuẩn tấn công. Nào, tiến thêm chút nữa, tiến thêm chút nữa... thở chúng dồn dập, cảm giác săn mồi kích thích hơn cả việc vớt cá vàng, khi con mồi chui bẫy, tim sẽ càng đập nhanh hơn.
Cuối cùng lão quái cũng bước hẳn giữa trận. Ngay lúc đó lão Dịch châm đèn xanh, hô to truyền lệnh:
“Nếu tám cửa gặp Khai, Hưu, Sinh — xin chuông vàng hóa sấm sét giáng xuống! Lâm – Binh – Đấu – Giả – Giai – Trận – Liệt – Tiền – Hành! Mở! Mở! Mở!”