Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 173: Trận pháp hỗn hợp bán tự động 1
Cập nhật lúc: 2025-10-31 14:59:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ác mộng vô tận, thấy bờ bến, bầu trời nhuốm đỏ, màu sắc của nguy hiểm mang đến cảm giác m.á.u me, khủng khiếp và bồn chồn. bất lực về phía phụ nữ mặc áo trắng, gì, cô lẽ rằng lúc chỉ với cô một câu: c.h.ế.t .
Bình minh, chim chóc bắt đầu hót líu lo. Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên rừng núi, xuyên qua khung cửa hắt lên mặt , tỉnh giấc. Ngủ cũng ngon, tuy nhiên vẫn như khi là gặp ác mộng.
lấy tay lau mắt, mặc quần từ đầu giường, bên cửa sổ vuốt vuốt mái tóc rối như ổ chim, châm một điếu thuốc, phía sâu trong núi. Khung cảnh yên bình và thanh thản đến lạ.
cảnh yên bình giống như mặt nước lặng, bên đang ẩn chứa sóng gió. Một lão thợ lặn đang ẩn sâu trong đó, chờ thời cơ.
Tối qua chú Văn sẽ dậy sớm lên núi. Nếu đoán sai, chắc ông định xử lý chứng cứ, lấp cái hố mộ, như chẳng chuyện gì xảy . Dù vài ngày nếu nhà họ Chân chuyện gì, việc tu sửa mộ tổ xong cũng sẽ ai đào quan tài lên kiểm tra.
Đàn ông lớn tuổi mưu mô, đàn bà lớn tuổi khôn ngoan, chú Văn thật sự sành sỏi, chuyện gì cũng thể xử lý êm xuôi. Có lẽ vì thế trong giang hồ mới đặt cho ông biệt danh “Văn Minh Bạch”.
Trong lòng chỉ khổ, “Văn Minh Bạch” cái quái gì chứ, ông minh bạch chỗ nào? Chọn một huyệt mộ mà cũng sét đ.á.n.h trúng, nếu là thì chắc hổ đến mức mua mười tệ đậu phụ về đập đầu !
Rửa mặt xong, cùng lão Dịch xuống lầu. Người nhà họ Chân dậy hết, đang chuẩn bữa sáng. Dì Chân cũng tỉnh , tuy sắc mặt còn tiều tụy, nhưng rõ ràng khi uống t.h.u.ố.c tối qua khá hơn nhiều.
Chỉ là khi thấy giữa trán dì bắt đầu tụ một làn khí đen mờ nhạt, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chẳng lành.
Bởi đó chính là dấu hiệu hỏa khí suy yếu. Trước đây từng , cơ thể con thật là một bộ dự báo chính xác. Khi gặp năm hạn vận khí xuống thấp, hỏa khí trong sẽ yếu dần, ngọn “đèn” trán bóng đen che phủ. Khí đen càng nặng, tai ương càng lớn. Nhẹ thì bệnh tật triền miên, nặng thì mất mạng.
Lý thuyết kiểm chứng từ lâu, nào cũng đúng. Khi sang những nhà họ Chân đang quanh bàn ăn, trán ai nấy đều phủ một tầng khí đen, sót nào. Cảnh tượng thật sự khiến rợn tóc gáy.
liếc sang lão Dịch, cũng nhận , chỉ khẽ nhún vai bất lực, một lời.
Dì Chân thấy chúng xuống, liền vui vẻ gọi bàn, giọng cảm kích: “Tiểu Thôi, Tiểu Dịch, cảm ơn hai đứa nhiều lắm. Nếu tối qua hai đứa, dì cũng chẳng còn sống nổi nữa.”
nhẹ, đáp : “Không gì ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Dì Chân thế bọn cháu ngại quá.”
Dì Chân mỉm , vẫn là nụ tươi tắn , chỉ điều giờ đây giữa trán dì phủ một lớp khí đen, khiến nụ trở nên yếu ớt lạ thường. Đối phương vẫn hề , chỉ dịu dàng với chúng :
“Ngay từ đầu tiên thấy hai đứa, dì thấy thiết . Có lẽ đó là duyên phận nhỉ? Cả đời dì từng kết hôn, là thế , để dì nhận hai đứa con nuôi, ?”
Người khác mà nhận con, chắc vài năm vớ lấy viên gạch mà nện thẳng mặt . hiểu , khi dì Chân , trong lòng chẳng thấy bực chút nào, ngược còn dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Thế là gật đầu đồng ý trong vô thức.
Thấy chúng gật đầu, dì Chân mừng mặt, tiếp: “Hôm nay đúng là ngày vui, dì thêm hai đứa con trai. Tiểu Thôi, Tiểu Dịch , hai đứa gì cứ , nuôi sẽ cho.”
Hai em nhà họ Chân bên cạnh , mặt thoáng hiện vẻ bất lực. Dù chỉ là một đổi nhỏ trong biểu cảm, vẫn nhận . Không rõ vì họ thái độ như thế, chỉ thấy Chân Phú khẽ thở dài, im lặng gì.
và Lão Dịch cùng lắc đầu. Bây giờ bọn chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác, còn bao nhiêu rắc rối đang chờ phía . liền với dì Chân:
“Mẹ nuôi, bọn con chẳng cần gì . Chỉ cần sớm khỏe , là bọn con vui .”
Trưởng thành rốt cuộc mang điều gì? Trước đây , nhưng giờ thì cũng hiểu đôi phần . Khi con lớn lên, họ học cách những lời xã giao. Ngay cả khi khát khô cổ, câu vẫn là thật lòng. Nghĩ đến đó, chợt nhớ đến nhẫn tâm của .
lúc , chú Văn và chú Lâm về. Hai họ bước cửa vươn vai một cái, chẳng buồn để ý đến nhà họ Chân, chỉ tươi với dì Chân: “Sáng sớm vận động một chút, quả nhiên là lợi cho sức khỏe, đúng là tinh thần sảng khoái hẳn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-173-tran-phap-hon-hop-ban-tu-dong-1.html.]
Nhìn thấy ống quần họ dính đầy bùn đất, chỉ gượng. Tập thể d.ụ.c cái khỉ gì, hai ông già sáng sớm lén lấp mộ, thế mà cũng gọi là rèn luyện ư? Không sợ xui xẻo .
Bữa sáng dọn lên, là bánh bao và cháo gạo đen, mùi vị cũng khá ngon. Trong lúc ăn, chú Văn nhai bánh bao với ông cụ Chân: “Ộng ạ, bọn cháu còn việc, hôm nay .”
Ông cụ Chân tuổi cao, đầu óc còn minh mẫn, tai cũng chẳng còn thính. Nghe thấy chú Văn ăn thế, liền ngẩn hỏi : “Tiểu Văn, cháu gì cơ? Hôm nay cháu biến thành… ch.ó ?”
Nhìn vẻ mặt ngớ của chú Văn, suýt bật . Lão hồ ly mà cũng ngày rõ ràng thế ? Chú Văn thở dài, đành thật to: “Không biến thành chó! Ý cháu là dẫn Tiểu Thục du lịch!”
Ông cụ Chân lúc mới lên một tiếng, gật gù đáp: “À, du lịch , , cứ , chơi cho vui nhé.”
Dì Chân rõ ràng vẫn hiểu chuyện gì đang xảy , nên chú Lâm giải thích tường tận. Còn mấy em nhà họ Chân khi hai lão thần côn định rời sớm như , ai nấy đều lộ vẻ bối rối. Chân Phú lên tiếng hỏi chú Văn:
“Anh Văn, vội thế? Hôm chẳng sẽ ở nửa tháng ? Ở thêm vài hôm nữa .”
Chú Văn liếc ông một cái, hừ lạnh, đáp lời.
Ăn sáng xong, bắt đầu thu dọn hành lý. Chú Lâm khuyên dì Chân nên ngoài đổi khí, đưa dì đến Tam Á nghỉ ngơi, nhân tiện ôn chuyện cũ. Trong lúc dọn đồ, len lén lấy thanh kiếm tiền đồng của chú Văn bỏ ba lô , nghĩ bụng: Dù ông già mà du lịch thì cũng chẳng kiểm tra kỹ , lỡ phát hiện thì cứ bảo quên, chắc cũng chẳng .
Phải thật, cầm thanh kiếm trong tay, thấy yên tâm hơn hẳn, đây chính là vật hộ đấy.
Thu dọn xong xuôi, chúng cùng xuống lầu. Chân Phú thấy giữ bọn , bèn lái chiếc xe bốn bánh đưa cả nhóm xuống núi. Đồng hồ của lão Dịch hình như sửa xong, nhân lúc ghé tai dặn : “Nhớ kỹ đường , cả chỗ lên lẫn xuống núi đấy, kẻo lát còn lối .”
Đường xuống núi khá nhanh, chỉ mất ba tiếng là tới ga tàu huyện Bác Lệ. và lão Dịch chia tay họ ở đó, họ ô tô. với hai lão thần côn rằng bọn sẽ tàu hỏa. Ai ngờ, hai ông già bụng bất ngờ, mỗi dúi cho và lão Dịch năm trăm tệ, bảo là tiền bồi dưỡng với thưởng công.
Lúc sắp , dì Chân còn gọi chúng , đưa cho mỗi đứa một gói nhỏ.
mở xem, bên trong là nấm sấy khô cùng vài thứ d.ư.ợ.c liệu rừng, còn cả nấm đầu khỉ khiến cảm động, cám ơn nuôi mới nhận, nghẹn ngào. Sau mới phát hiện, phía gói đồ còn năm trăm tệ nữa, lẽ là tiền mừng gặp mặt dì Chân đưa cho hai đứa. Lúc chúng phát hiện tờ tiền thì họ lên đường rời , chỉ còn hai đứa ngẩn , ngờ đầu tiên ai đó đối xử với như .
Tiền thứ khiến chúng cảm động nhất; điều khiến hai đứa lay động là vẻ hiền từ của dì Chân. Dì chúng ít tiền, nhưng tiện đưa công khai nên mới lặng lẽ nhét gói đồ, đúng như một thực thụ.
Cái cử chỉ nhỏ đó hai đứa trẻ cô độc chúng thực sự cảm động. và lão Dịch trong quán ăn, lòng càng thêm quyết tâm cho kế hoạch hành động tối nay.
Ăn xong, hai đứa mua sắm trang . Trang quyết định tất cả nhưng quan trọng. Huyện Bác Lệ tuy nhỏ, nhưng hàng hóa đầy đủ và rẻ. Ở một trung tâm thương mại, mua giấy vàng loại , mực, cùng bút lông. Lão Dịch mua một cuộn dây câu và mấy con d.a.o khắc các kích cỡ khác . Sau đó còn mua thêm một đồ cần cho đàn lễ Tam Thanh.
Kế hoạch của hai đứa là sẽ giống như dẫn dụ con rơm Thất Tử, lấy vài sợi tóc của dì Chân, dùng bù Tam Thanh vật thế, dụ lão thợ lặn chui bẫy, dập cho xong.
Nếu chuyện suôn sẻ, hạ lão thợ lặn, lấy m.á.u cương thi thì ai cũng vui. Chuẩn xong mớ đồ hơn mười hai giờ trưa, thời gian còn nhiều, chỉ một buổi chiều, thiện trận pháp khi trời tối nên hai đứa thuê ngay một chiếc xe nhỏ, núi Trác Mộc Cương để chuẩn .
để lãng phí chút thời gian nào đường. Lý do thuê xe tải là vì tiện hơn, thùng hàng phía đủ chỗ để vẽ bùa. bệt trong thùng xe, chuyên tâm vẽ từng lá một. Trước đây từng qua, phù trận Quyển Thiệt Đề Đăng vốn biến hóa từ cung , mà Quyển Thiệt là một trong mười hai Thái Tuế, thuộc Phúc Đức. Khi bày trận cần dùng ba mươi lá bùa chủ lực mang tên Phúc Đức, Quyển Thiệt, và Thiên Đức. Trong điều kiện thích hợp, khi trận vẽ thành hình giống khoang miệng, yêu tà bước sẽ như lưỡi quấn lấy, thể thoát .
Mấy năm đạo hạnh của còn thấp, chẳng thể vẽ nổi ba mươi lá bùa , nhưng giờ thì khác. Hình dạng ba loại bùa tự nhiên hiện lên trong đầu, chấm bút lông mực bắt đầu vẽ. Tuy đến mức thuần thục như nước chảy mây trôi, nhưng cũng khá trôi chảy, dáng vẻ đó, liền mạch ngừng.
Khoảng gần bốn giờ chiều, vẽ xong hai mươi mốt lá bùa. và lão Dịch trở trong núi. Vì để nhà họ Chân thấy, chúng chỉ thể lén lút lên núi. Kế hoạch khá lớn, nên thể để khác , nhất định chọn chỗ rộng rãi, đủ để tay thoải mái.
Rõ ràng, cánh đồng t.h.u.ố.c phiện của lão tam nhà họ Chân là nơi lý tưởng nhất. Chung quanh đống củi che chắn, tựa lưng vách đá. Hai đứa chia hành động, Dịch Hân Tinh lấy gỗ sét đánh, còn đến ruộng t.h.u.ố.c phiện tiếp tục vẽ bùa. Lúc vòng qua đống củi, bỗng c.h.ế.t lặng.
Cánh đồng t.h.u.ố.c phiện vốn tươi mấy ngày , mà cơn mưa lớn hôm qua tan hoang. Những cây túc rũ rượi ngã rạp, úa tàn hết cả. đó, chợt thở dài, ông trời quả nhiên mắt, chẳng dung nổi một hạt cát. Lão tam nhà họ Chân trồng t.h.u.ố.c phiện, giờ c.h.ế.t, t.h.u.ố.c cũng chẳng còn. Báo ứng, đúng là báo ứng.