Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ - 79
Cập nhật lúc: 2024-11-07 18:10:20
Lượt xem: 2
Nhà hàng Tây Diệp.
Hoắc Thiên có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, nếu cái cô Diệp gì đó vẫn không trở lại thì anh cũng không rảnh ngồi đây để mà thảnh thơi tâm sự. Khi Hoắc Thiên ngẩng đầu lên thì cánh cửa căn phòng lại mở ra lần nữa, Diệp Thu bước vào giả lả xin lỗi Hoắc Thiên đã chờ mình lâu như vậy. Anh cùng Tiêu Ngọc nhíu mày nhìn hành động khác thường của Diệp Thu nãy giờ.
Diệp Thu vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ liền đi vào, bọn họ chuyên nghiệp bài trí thức ăn lên bàn rồi lẳng lặng rời đi. Trước khi bọn họ không quên đóng cửa cẩn thận. Hoắc Thiên nhìn thức ăn được mang vào, không có chút động tác nào cầm lấy để thưởng thức. Thấy bộ dạng âm trầm của Hoắc Thiên, Diệp Thu có chút câu môi cười tiêu mị.
“Anh yên tâm, tôi không rảnh chơi mấy trò bỏ thuốc đó vào thức ăn đâu. Nếu không tin thì chúng ta đổi nhé?”
Hoắc Thiên thoáng động con ngươi đen nhánh một vòng, tay nhàn nhã mới cầm lấy ly rượu vang lắc đều từng vòng sóng sánh. Diệp Thu cầm nĩa cắm một miếng salad đã được cắt gọn tỉ mỉ được phết lên một lớp sốt óng ánh đưa vào miệng, cô ta cẩn thận nhai trong miệng.
“Tôi nghe nói anh có ý định thu mua mảnh đất gần cửa Đông của khu dân sinh Phú Hoà đúng không?”
Tiêu Ngọc ngồi bên cạnh nghe Diệp Thu nói vậy có chút cười lạnh. Nghe nói ư? Bọn họ năm lần bảy lượt đến thương lượng đều không có kết quả gì mà cái vị này nói như bên anh khua chiêng gõ trống vậy. Nếu không phải do mảnh đất trong tay của cô ta cần thiết cho dự án thì anh đây không rảnh day vào thứ gái làng chơi quanh năm trong chốn đèn xanh đỏ đâu.
Hoắc Thiên mặt không biến sắc gì đưa ly rượu vang lên, tao nhã uống một ngụm rượu. Diệp Thu nhìn đường yết hầu nam tính đang lên xuống, ánh mắt có chút thay đổi nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tôi nghĩ là chúng ta nên bàn thẳng vào chuyện chính. Đừng có vòng vo tam quốc làm gì cho sinh chuyện. Thuận mua vừa bán vậy thôi.”
Nghe câu nói này của Hoắc Thiên, Diệp Thu có chút buồn bực nhưng cô ta vẫn cười tươi như không có chuyện gì.
“Ha ha ha, tôi thích tính ngay thẳng của Hoắc Thiếu đấy. Nếu mảnh đất trong tay tôi vô dụng mà lại có lợi ích cho Hoắc Thiếu đây, tôi đây rất vinh hạnh hái hoa hiến phật.”
“Cái đó thì chúng tôi không cần lấy, cô cũng nên hiểu là quy luật bù trừ mà. Của thiên trả địa, tốt nhất là cô nên đưa cái giá.”
Nhìn bộ dạng rạch ròi thông qua câu nói của Tiêu Ngọc, Diệp Thu cầm lấy ly rượu lắc đều với ánh mắt không ngừng nhìn theo từng vòng sóng sánh của rượu. Hoắc Thiên và Tiêu Ngọc lần đầu tiên trên đời này cảm thấy mất kiên nhẫn đến vậy. Diệp Thu khẽ nhún vai một cái, hai tay chồm thẳng về đối diện Hoắc Thiên.
“Tôi muốn vào công ty anh làm việc, anh nghĩ sao?”
“Cô ư? Chắc chắn?”
Bộ dáng của Diệp Thu đứng lúc này vô tình khiến cho hai khoả đẫy đà của mình nhấp nhô như lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo là một lớp da trắng nõn nà. Nếu như là người đàn ông khác thì có thể bị cô ta chiêu dụ bằng mỹ nhân kế, có điều va phải thiết bàn ngàn năm như Hoắc Thiên thì chỉ tổ đau chân.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Ngọc định lên tiếng từ chối, ai mà biết được cô ả Diệp Thu vào công ty có mục đích xấu xa gì chứ. Nhưng chưa kịp nói thì đã bị Hoắc Thiên lặng lẽ giẫm một phát vào chân khiến cho Tiêu Ngọc có chút đau đớn mà nghiến răng kèn kẹt.
“Cô muốn vào công ty tôi có lý do gì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/79.html.]
Nghe câu hỏi nghi vấn thẳng thừng của Hoắc Thiên, cô ta không ngờ rằng anh lại có thể thẳng thắn đến thế. Diệp Thu khẽ vuốt tóc mai đang rơi xuống loà xoà ở vành tai của mình.
“Nhàm chán muốn tìm một công việc gì đó, dù sao tôi không thiếu nhất là tiền mà.”
“Cô muốn làm chức vụ gì ?”
Cuối cùng Diệp Thu cũng chờ đợi được câu hỏi mà cô ta mong muốn nghe thấy nãy giờ. Khuôn môi đỏ chót căng mọng nước, quyến rũ đứng dậy đi sang tựa thân hình đẫy đà không chút xương sống lên người Hoắc Thiên. Một cái tay không an phận choàng qua vai của anh, không coi ai ra gì mà ghé sát tai của Hoắc Thiên.
“Anh nghĩ thế nào chiếc ghế thư ký cho anh?”
Hoắc Thiên buồn bực ngay lập tức gạt cô ả Diệp Thu ra khỏi mình, dứt khoác vứt chiếc áo vest mà cô ta mới chạm phải. Hoắc Thiên gắng gượng những trận buồn nôn đang gào thét ở từng thớ thịt của mình.
“Thỉnh cô tự trọng lấy, tôi dù sao là người có gia đình. Tôi đồng ý với điều kiện của cô khi nào chiếc sổ đỏ chuyển đến tay của tôi.”
Bị hành động lạnh lùng của Hoắc Thiên đối xử với mình, Diệp Thu con ngươi độc ác khẽ loé lên nhưng rồi cô ta cũng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
“Được thôi, giấy chứng nhận nhanh chóng đến tay anh. Hoắc Thiếu anh cũng nên sớm chuẩn bị cái chức vụ đó cho tôi đi.”
…
Tang Noãn sau khi rời khỏi bệnh viện quân y, cô có chút thẫn thờ đi bộ trên bờ sông. Ánh mắt đột nhiên có chút xa xăm nhìn về phía chân trời đêm ảm đạm. Những vệt sáng trên trời không có lấp lánh vui vẻ như mọi khi mà mù mịt, lững lờ đằng sau một dải mây đen nghịt. Cơn gió đêm lạnh mang theo từng hơi nước phả vào khiến da thịt, Tang Noãn có chút thanh tỉnh.
Hai tay mảnh khảnh chống lên lan can sắt lạnh lẽo khắc sâu từng tế bào da thịt, điều này khiến thần trí rối mù của Tang Noãn từng chút một được bình ổn hơn. Nhưng sợi tóc mai bay phất phới dưới làn gió đêm nhè nhẹ. Chiếc đèn neon ven đường đã cũ khiến cho ánh sáng có chút yếu đi, hắt lên bóng dáng mảnh khảnh cô đơn giữa đêm trời ảm đạm lên mặt sông êm ả.
Hết thanh tỉnh rồi lại bần thần, đôi mắt vô hồn không tiêu cự nhìn về phía những đốm đèn sáng lấp lánh một mảng trời xa kia. Dường như những toà ánh sáng đó ngự trị luôn hẳn một góc tối của thành phố xa xăm này. Trong đầu của Tang Noãn vẫn văng vẳng cuộc đối thoại giữa Tang Diên và bác sĩ.
“Đây là bản báo cáo mới nhất của cậu đó. Bệnh ung thư m.á.u của cậu ở trạng thái giai đoạn cuối cùng nên đã di căn sang các vùng vị trước khác. Trước đây có phải cậu thường xuyên khó ngủ và rất dùng nhiều thuốc không có hại vào người đúng không?”
“Vậy tôi còn sống khoảng bao lâu nữa?”
“Nhanh nhất là mười ngày, còn lâu nhất là ba tháng. Tôi nghĩ rằng cậu nên thông báo cho người nhà để lo hậu sự của mình đi.”
Nhớ lại đôi mắt vô hồn ngày hôm đó của Tang Diên, Tang Noãnn dù có lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không kìm lại được bản thân mà bật khóc. Từng giọt châu sa nối nhau liên tiếp, lặn lẽ rơi xuông khuôn mặt gầy gò này. Không lẽ không còn cách nào nữa sao.
Tang Noãn nhớ rằng trong tiểu thuyết rằng Tang Diên trước đây không có chút bệnh tật gì, thậm chí anh còn sống thọ hơn cả nguyên chủ nữa. Đột nhiên đồng tử của Tang Noãn có cứng lại, cô hô hấp có chút khó khăn.
Chẳng lẽ mọi chuyện xảy ra là do có sự xuất hiện của cô sao?