“Thẩm đạo, chuyện tình cảm bị công khai, anh có gì muốn nói không?”
“Xin hỏi em gái Du Hoán thật sự là bạn gái anh sao?”
“Quen biết thế nào, có phải hai người quen nhau thông qua Du Hoán?”
“Cô gái hôm đó ở rạp chiếu phim đúng là em gái Du Hoán sao?”
“Thẩm đạo, anh nói câu gì đi.”
…
Thẩm Thanh Châu đứng vững tại chỗ, đưa tay tháo kính râm. Sau khi tháo kính râm xuống lộ ra ánh mắt màu trà nhạt lạnh lùng hờ hững.
“Đây là chuyện riêng, hy vọng mọi người không nên làm phiền cô ấy.”
Một câu nói, gián tiếp thừa nhận toàn bộ.
Các phóng viên kích động.
“Hai người quen nhau khi nào? Cô ấy chính là cô gái mà anh nói nấu cơm ăn ngon đúng không?”
“Ngay cả Đậu Đỏ anh cũng giao cho cô ấy chăm sóc, nhất định là anh rất tin tưởng cô ấy đúng không?”
“Thẩm đạo, em gái Du Hoán rất xinh đẹp, hai người đã dự định kết hôn chưa? Lúc nào thì thông báo tin tốt cho chúng tôi đây?”
…
Thẩm Thanh Châu nhìn về phía người phóng viên hỏi câu cuối cùng, hiển nhiên, lời nói của phóng viên đó khiến Thẩm đạo nhà chúng ta cảm thấy rất lọt tai.
“Kết hôn? Đương nhiên là có.” Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, “Nhưng cô ấy nói còn phải xem xét thêm.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Châu nở nụ cười dịu dàng, các phóng viên nhìn đến ngây người, nhắc tới em gái Du Hoán thì Thẩm đạo nhân tính hơn rất nhiều.
Nhưng là cần xem xét thêm? F*ck, trong nháy mắt cảm thấy Du muội muội thật là trâu bò.
Đường Duyệt vừa mới đến sân bay chuẩn bị đón Thẩm Thanh Châu liền thấy cảnh tượng này, cậu ta trốn ở một bên đợi phỏng vấn kết thúc. Thẩm Thanh Châu được nhân viên công tác đưa ra ngoài, Đường Duyệt mở cửa xe cho Thẩm Thanh Châu, “Thế nào, đi uống một chén đi.”
“Không, đưa tớ về nhà.”
Đường Duyệt lắc đầu, “Ghê không, có bạn gái chính là không giống nhau. Một hồi không nhìn thấy thì c.h.ế.t à?”
Thẩm Thanh Châu quay sang nhìn Đường Duyệt, hết sức khinh bỉ, “Cậu biết cái gì.”
Đường Duyệt trừng mắt nhìn, cảm thấy Thẩm Thanh Châu như vậy khiến cậu ta rất đau xót!!! Thẩm Thanh Châu lại đang giễu cợt cậu ta không có người yêu?!
“Lái xe nhanh một chút.” Thẩm Thanh Châu bất mãn nói.
Đường Duyệt lắc đầu, “Haizzz, núi băng nhà chúng ta có người khai thông rồi. Du Vãn à Du Vãn, tôi quyết định sau này coi cô là thần tượng của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-98-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu nhìn kiến trúc bên cửa sổ từ từ lui về phía sau, khóe miệng hơi có ý cười.
Giản Vũ Nùng nhìn Du Vãn ở trước mặt mình đứng đứng ngồi ngồi lặp lại n lần rốt cuộc không thể chịu nổi, “Mày bình thường đi có được không, đừng có kích động như thế!”
Du Vãn nhìn Giản Vũ Nùng, “Con mắt nào của mày thấy tao kích động?”
“Hai con mắt đều thấy được.”
Du Vãn thu hồi tầm nhìn, “Tao là đang nghĩ đến tiểu thuyết của tao, OK?” Dứt lời, Du Vãn thong thả ung dung bước vào thư phòng.
Giản Vũ Nùng liếc mắt, lẩm bẩm Thẩm Thanh Châu còn không thừa nhận.
Một tiếng sau.
“Leng keng.”
Giản Vũ Nùng chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên đi mở cửa.
“Tao đi mở cửa!” Cửa thư phòng rầm mạnh một tiếng, Giản Vũ Nùng trông thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mặt, sau đó đứng ở sau cửa chính.
Giản Vũ Nùng, “…”
Du Vãn đưa tay sửa sang lại tóc, dường như rất bình tĩnh mở cửa.
Cửa mở ra, Du Vãn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đứng ở ngoài cửa.
Anh không thay đổi chút nào, từ bên kia trở về da cũng không đen đi, da dẻ vẫn trắng bóc. Đôi mắt lạnh lùng như cũ, chỉ là giờ phút này có tia vui vẻ yếu ớt.
Du Vãn có chút ngẩn người.
Thẩm Thanh Châu cong môi, đưa tay nhéo má Du Vãn, lại sờ tóc của cô, “Làm gì mà ngẩn ra thế, không nhận ra à?”
Thanh âm dịu dàng quen thuộc, còn hơn thanh âm truyền qua điện thoại di động, mặt đối mặt như thế này hết sức dụ dỗ. Du Vãn hơi cong môi, đột nhiên nhào lên người Thẩm Thanh Châu, “Ai nói em không nhận ra, chỉ là đã lâu không gặp…”
Thẩm Thanh Châu bị ôm lùi về phía sau một bước, anh tiếp được Du Vãn, khuôn mặt lạnh lùng có một tầng dịu dàng nhàn nhạt.
Mê Truyện Dịch
Đường Duyệt dừng xe xong đuổi tới cũng nhìn thấy cảnh này, hai người một cao một thấp đang đứng ở trước cửa ôm nhau, Du Vãn vùi đầu trong n.g.ự.c Thẩm Thanh Châu, cậu ta không thấy được vẻ mặt của cô, thế nhưng sắc mặt của Thẩm Thanh Châu, đang cười!!! Lại còn cười dịu dàng như vậy!!! Quen biết nhiều năm, cậu ta còn chưa có loại đãi ngộ này đâu!!!
“Khụ khụ, hai vị, vào nhà đi, đừng chặn ở nơi này.” Đường Duyệt rốt cục không chịu được đành đi quấy rầy.
Du Vãn nghe thấy có thanh âm của người khác liền vội vàng lui lại một bước, “Đường Duyệt?”
“Du Vãn, đã lâu không gặp.” Đường Duyệt vẫy tay, “Chính là tôi đưa vị này trở về.”
“Vào đây ngồi một chút.” Du Vãn nói.
Đường Duyệt thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu hiện rõ năm chữ “Đừng quấy rầy chúng tôi”, yên lặng lui lại, “Hai người cứ tự nhiên, tôi đi là được.”
Du Vãn sửng sốt, vành tai ửng đỏ, “Nhà tôi còn có người, anh vào đi.”