Thẩm Thanh Châu nhướng mày, “Chờ em khoẻ lại thì đi.”
“Vậy thì còn lâu lắm.” Du Vãn nói, “Nhiều người như vậy chỉ vì em mà chậm trễ thì em sẽ áy náy, anh vẫn nên đi nhanh một chút đi.”
Mặc dù cô cũng rất muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Châu, thế nhưng đoàn phim bên kia là chuyện rất trọng đại… Trễ nải quá lâu thực sự không tốt.
“Trước tiên anh dìu em đi qua bên kia, nếu không lát nữa Vũ Nùng đến thì không có ai mở cửa cho cô ấy.”
Thẩm Thanh Châu gật đầu, xoay người ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, “Lên đây đi.”
Du Vãn ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên, sau đó nhẹ nhàng nằm lên lưng Thẩm Thanh Châu.
Du Vãn quay đầu nhìn về phía Du Điểm Điểm, “Điện hạ, theo tao về nhà.”
Du Điểm Điểm ngẩng đầu lên nhìn cô, kêu gâu gâu. Du Vãn biết nó đại khái là luyến tiếc Đậu Đỏ, vì thế lại nói, “Đậu Đỏ cũng cùng qua đây, một đoạn thời gian tới ở nhà tao.”
“Gâu gâu gâu!”
“Tất cả đều đi ra ngoài.” Thẩm Thanh Châu nâng Du Vãn lên, nói với hai con manh sủng còn đang ngây ngô nhìn bọn họ. Đậu Đỏ nhận được mệnh lệnh, hoan hoan hỉ hỉ ra cửa, Du Điểm Điểm theo ở phía sau cũng đi ra ngoài. Một nhà bốn người (?) cùng nhau ra cửa, bước vài bước chân, từ 702 đi vào 701.
Giản Vũ Nùng nâng hai vali lớn, cuối cùng cũng từ sân bay đến cửa tiểu khu.
Nhưng mà, lại bị ngăn lại!
“Chú à, bạn cháu ở bên trong, thật sự ở bên trong mà.”
“Chưa được sự cho phép thì không được cho người lạ đi vào.”
“Vậy cháu gọi điện thoại có được không?”
“Phải có giấy xác nhận, hoặc là có người xuống đây đón. Tôi thấy cô lạ mặt, nhất định phải có chủ nhà xuống xác nhận mới được.”
“Chân cô ấy bị thương, để cháu bảo cô ấy gọi điện thoại xác nhận với chú.” Giản Vũ Nùng ấm ức, cầm điện thoại lên gọi cho Du Vãn, chuông kêu hai tiếng liền có người bắt máy, “Tiểu khu nhà mày không vào được, mày mau nghĩ biện pháp cho tao.”
“Có hành lý?” Giọng nam từ tính rõ ràng, biểu cảm của Giản Vũ Nùng đang giống như sư tử hà đông, ba giây sau, “Thẩm, Thẩm đạo? Là anh sao?”
“Ừ.” Thẩm Thanh Châu nói, “Du Vãn không tiện, cô có nhiều hành lý không, tôi đi xuống đem lên.”
“Anh xuống đem lên?” Giản Vũ Nùng có một cảm giác rất hoang đường, đây chính là thần tượng đó, ngẫu nhiên muốn đến giúp cầm hành lý, thế này cũng tốt lắm!
“Cũng, cũng không nhiều lắm, có hai vali lớn thôi.” Giản Vũ Nùng rất “khách khí” nhấn mạnh hai vali lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-88-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu, “Chờ chút.”
“Tút tút tút…” Điện thoại cúp, Giản Vũ Nùng lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động.
Nghe nói thần tượng cùng khuê mật ở cùng một chỗ là một chuyện, chính tai nghe thấy thần tượng nói chuyện với mình lại là một chuyện khác!! Du Vãn!! Xem như hôm nay mày cấp một phần sức lực như thế, chị đây sẽ không trách mày để chị đây nửa sống nửa c.h.ế.t cầm nhiều vali như vậy.
“Tiểu thư [1] à, cuối cùng có được hay không hả.” Bảo vệ rất hoài nghi nhìn Giản Vũ Nùng.
Giản Vũ Nùng nâng cằm, “Tiểu thư [1] cái gì, cái gì có được hay không, cháu nói có người đón chính là có người đón.”
[1] 小姐: từ này trong tiếng trung có hai nghĩa, một nghĩa chính là tiểu thư dùng trong trường hợp lịch sự, còn nghĩa khác là chỉ gái bán hoa. Trong trường hợp này bác bảo vệ đang dùng với nghĩa thứ nhất, còn GVN đang tức giận nên cô ấy dùng với nghĩa thứ hai.
Bảo vệ nghi ngờ nhìn cô, hai phút sau, Thẩm Thanh Châu từ bên trong đi ra. Giản Vũ Nùng xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thanh Châu, “Thấy không! Thẩm đạo nhà chúng tôi.”
Bảo vệ, “…”
Thẩm Thanh Châu đứng vững trước mặt Giản Vũ Nùng, ánh mắt lạnh nhạt, “Giản Vũ Nùng?”
“Đúng đúng đúng, Giản trong đơn giản, Vũ trong trời mưa, Nùng trong nồng đậm [2].”
[2] Câu này GVN đang giải thích cách viết và nghĩa tên của mình vì trong tiếng Trung một cách đọc có thể có rất nhiều cách viết. VD: chữ Vũ, trong tên Vũ Nùng là 雨 [yǔ] (mưa), còn vũ 羽 [yǔ] (lông vũ).
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, đưa tay nhận lấy hành lý của Giản Vũ Nùng, sau đó nhìn về phía bảo vệ. Bảo vệ cười cười gật đầu với anh, “Thẩm tiên sinh, hóa ra vị tiểu thư này là bạn của cháu.”
“Vâng.”
“Được được, mời vào mời vào.”
Giản Vũ Nùng nhướng mày, có cảm giác vô cùng đắc ý, mở mày mở mặt.
Từ trong thang máy bước ra, Giản Vũ Nùng nhìn Thẩm Thanh Châu lấy ra chìa khóa nhà Du Vãn, quen thuộc mở cửa chính.
“Khụ khụ, Thẩm đạo, hai người… ở chung rồi?”
Thẩm Thanh Châu sửng sốt, “Không có.”
“Này, sao lại không ở chung chứ, hai người ở đối diện nhau, lại hàng ngày ở cùng một chỗ, thật sự là vừa lãng phí tiền lại lãng phí tài nguyên.” Giản Vũ Nùng lắc đầu, “Nên tìm ngày để ở cùng với nhau, Du Vãn con bé này, nhất định là hận không thể sớm tiến lên giường của anh.”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu nhìn Giản Vũ Nùng, như có điều suy nghĩ, ừ… hình như, nói cũng có chút đạo lý.