Nam nữ đều có, có vài người có chút kích động. Bên người Thẩm Thanh Châu không có bảo vệ cũng không có người đại diện hay trợ lý, bị một nhóm người ngăn ở chính giữa không ra được. Nhưng như vậy anh cũng không bỏ đồ trên tay xuống.
Trong đầu Du Vãn mắng hai chữ ngu ngốc, từ trong túi xách lấy ra kính râm đeo lên, không nói hai lời chen vào trong đám đông.
Cô tốn sức chín trâu hai hổ, tóc rối thành một mớ hỗn độn mới chen được đến bên cạnh Thẩm Thanh Châu. Du Vãn giành lại đồ trong tay anh, liền hướng sang hai bên hô lên, “Bỏng ngô và coca của Thẩm đạo! Mau đoạt lấy!”
Trong nháy mắt, lực chú ý của một nhóm người đã bị hai đồ vật kia hấp dẫn, chen chúc qua đoạt bỏng ngô và ly coca.
Du Vãn nhân cơ hội kéo tay Thẩm Thanh Châu, thấp giọng hô, “Đi mau.”
Thẩm Thanh Châu cau mày, “Em vào đây làm gì?”
“Chẳng lẽ đứng nhìn anh cầm hai thứ kia bị bọn họ chen lấn.” Du Vãn gắng sức mở ra một con đường, nhưng mà Thẩm Thanh Châu so với đồ ăn của anh thì vẫn có sức hấp dẫn hơn, hơn nữa một nhóm người chen lấn lại càng thu hút những người tò mò, vì thế càng ngày càng nhiều người.
Du Vãn bị chen lấn ngã trái ngã phải, cô đi giày cao gót, vốn là đi lại khó khăn, bây giờ bị đẩy một cái, cuối cùng bị trẹo chân.
“A!” Một cơn đau nhức kéo tới, Du Vãn thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống.
Thẩm Thanh Châu đỡ thắt lưng của cô, “Làm sao vậy?”
“Anh đừng lo cho em, anh đi ra ngoài trước đi, anh không ở đây thì mọi người cũng không chen lấn nữa.” Du Vãn đẩy Thẩm Thanh Châu, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Thẩm Thanh Châu! Thật sự là Thẩm Thanh Châu!”
“A A! Thẩm đạo ký tên cho em với!”
“Thẩm Thanh Châu, em rất thích anh, ôi, đừng đẩy tôi, bỏ ra a!”
“Cô mới là người đi ra! Chặn đường tôi rồi!”
…
Đám người loạn thành một đoàn, Thẩm Thanh Châu nhíu mày nhìn Du Vãn, bất thình lình ôm lấy cô, nổi giận nói, “Đều tránh ra cho tôi.”
“…” Nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu lạnh như băng đảo qua xung quanh, thanh âm trầm thấp dọa người, “Tránh ra.”
“Thẩm, Thẩm đạo…” Bên cạnh có một cô gái nhỏ nhút nhát gọi Thẩm Thanh Châu, ánh mắt tự nhiên cũng rơi vào trên người Du Vãn ở trong n.g.ự.c Thẩm Thanh Châu.
“Cô ấy bị thương, tránh ra một chút, nghe không hiểu sao.” Thẩm Thanh Châu siết chặt cánh tay, giữ đầu Du Vãn trong n.g.ự.c để mọi người không nhìn thấy mặt của cô.
Du Vãn ngước mắt, “Hay là thả em xuống đây đi…”
“Ngoan một chút, đừng quấy rối.” Đôi môi Thẩm Thanh Châu mím thành một đường.
Lúc này, nhân viên an ninh của rạp chiếu phim mới chạy tới, bọn họ chứng kiến cảnh này cũng khiếp sợ, lại nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở phía sau, vội vàng cùng nhau tiến lên bảo hộ xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-86-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút.”
“Anh theo tôi đến bên này.”
“Gọi xe cứu thương.” Thẩm Thanh Châu nói.
Du Vãn, “Không nghiêm trọng vậy đâu, gọi xe cứu thương còn phải chờ ở đây, chúng ta lái xe của mình đi.”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, “Được, anh đưa em qua.”
Thẩm Thanh Châu ôm Du Vãn lên xe giữa sự bảo vệ của nhân viên an ninh. Sau khi hai người đi, đại sảnh rạp chiếu phim đang yên tĩnh ngay lập tức bùng nổ.
Mê Truyện Dịch
“Chụp chưa? Có chụp được cô gái kia không?”
“Trời ơi, chụp được mấy tấm, nhưng đeo kính râm rồi, khuôn mặt lại bị Thẩm đạo che lại… A A A, che kín rồi, tức c.h.ế.t tôi!!”
“Quay lại mua bỏng ngô cho cô ấy… Má ơi, Thẩm đạo khiến em rung động rồi!”
“Đăng lên weibo mau lên!”
“Hôm nay đi xem phim quả là đúng đắn, nghìn năm mới gặp một lần!”
…
Bên trong xe, Du Vãn xoa xoa cổ chân, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu đang lái xe, “May mà nhân viên an ninh đã tới, nếu không thì em không đi được rồi.”
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, ánh mắt lạnh lùng, “Đi giày cao như thế còn chen vào, em là người ngốc sao.”
“Còn nói em, chính anh một tay cầm đồ cũng không biết để xuống, cứ mặc cho các cô ấy chen lấn, anh là người ngốc sao.”
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, “Lại còn không biết sai! Ai nguy hiểm hơn không nhìn ra được sao?”
“Chính là biết anh nguy hiểm nên mới muốn đi giúp anh…” Du Vãn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Thẩm Thanh Châu, tình ý sâu xa, “Yên tâm, bất kể thế nào em cũng không bỏ lại anh.”
Thẩm Thanh Châu, “…”
Thẩm Thanh Châu lái xe đến bệnh viện tư nhân, bởi vì là buổi tối, người ở bệnh viện rất ít, Thẩm Thanh Châu gọi điện thoại, sau đó chỉ thấy có bác sĩ từ trên tầng đi xuống đón, ba người trực tiếp đi thang máy lên tầng VIP.
“Sưng lên, cũng may còn khá tốt, không nghiêm trọng.” Bác sĩ kiểm tra một chút, sau đó băng bó cho Du Vãn, “Mấy ngày kế tiếp chỉ cần không vận động mạnh là được.”
“Tôi biết rồi.” Du Vãn lôi kéo tay của Thẩm Thanh Châu, “Đừng nghiêm mặt nữa, không phải lỗi của anh mà.”
“Không được phép có lần sau.”
“Em biết rồi em biết rồi, lần sau mà còn nhìn thấy anh bị vây quanh, em nhất định sẽ tránh xa, được chưa.”