Đôi mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm Du Vãn, “Sờ đủ rồi?”
Du Vãn sợ hết hồn, lập tức rút tay lại, “A? Cái, cái gì cơ?”
Thẩm Thanh Châu cúi xuống, kéo Du Vãn lại gần anh, thanh âm sau khi vận động có chút nóng bỏng, “Cô đang làm gì?”
Du Vãn mím môi, “Tôi… Khụ, hâm mộ.”
“Hâm mộ cái gì?”
Mê Truyện Dịch
“Cơ bụng đấy.” Du Vãn cũng không che giấu, “Hiện giờ đang thịnh hành cơ bụng, ôi… Thẩm đạo, tôi có thể nhìn một chút được không?”
Thẩm Thanh Châu ngưng lại, “Cô nói cái gì?”
Du Vãn chỉ chỉ eo của anh, “Tôi có thể, nhìn một chút không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhìn cô chằm chằm, “Muốn nhìn?”
Du Vãn gật đầu như gà mổ thóc.
Thẩm Thanh Châu trầm mặc vài giây, “Lần sau.”
“Lần sau?” Du Vãn, “Lần sau là lúc nào?”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, kéo cô đi ra khỏi phòng tập thể thao, “Cả người đều là mồ hôi khó ngửi, cô đi tắm đi.”
Du Vãn thấy anh không trả lời, liền vội vàng đuổi theo, “Lần sau là lúc nào hả Thẩm đạo?”
Thẩm Thanh Châu không để ý đến cô.
Du Vãn vẫn không c.h.ế.t tâm, “Ngày mai có được không, ừ… Ngày kia thì sao? À, ngày kia nhất định phải chụp lại. Cuối cùng là ngày nào đây?”
“Ầm.” Thẩm Thanh Châu bước vào nhà tắm, đem Du Vãn đang tò mò nhốt ở ngoài cửa.
Du Vãn bĩu môi, “Lòng dạ hẹp hòi.”
Ngày hôm sau, Du Vãn lại bị máy chạy bộ “ngược” nửa giờ, toàn thân đầy mồ hôi nằm ở trên cửa.
Thẩm Thanh Châu cầm khăn lông lau mồ hôi, đưa tay nhận điện thoại.
“Alo.”
“Thẩm đạo, xin chào.”
“Xin chào.”
“Hiện giờ tôi đang ở Bắc Kinh, nghe nói anh đang ở khách sạn XX, nên tôi muốn gặp anh nói về việc hợp tác mà lúc trước tôi đã nói qua với anh, có thể gặp mặt nói chuyện hay không?”
Thẩm Thanh Châu cười liếc nhìn Du Vãn, sau đó nhấc chân đi ra khỏi phòng tập thể thao, “Một tiếng nữa gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-56-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Có thể.”
“Tôi để Tiểu Dương liên lạc với anh.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Châu đi vào nhà tắm tắm rửa, mà Du Vãn cũng kéo thân xác nặng nề đi tắm rửa.
“Leng keng.” Chuông cửa vang lên, Thẩm Thanh Châu đi ra mở cửa.
Mở cửa, nhìn thấy mấy người đàn ông đứng ở ngoài cửa, Tiểu Dương nói, “Thẩm đạo, đã đón được người.”
Thẩm Thanh Châu gật đầu, nhìn về người đàn ông đứng sau lưng Tiểu Dương, khẽ gật đầu, “Vào đi.”
Hướng Trạch Nhiên vào phòng đầu tiên, ngoảnh lại nhìn người đàn ông ở phía sau, “Du Hoán à, cậu vừa đến Bắc Kinh đã bàn công việc, cũng không tìm tớ ra ngoài uống vài chén.”
Du Hoán tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt tinh tế mang ý cười, “Thẩm đạo bận rộn như vậy, cuối cùng tớ cũng có thể chọn được thời gian rảnh để gặp mặt, còn cậu, lúc nào cũng có thể ra ngoài uống vài chén.”
“Ai, được rồi, được rồi, chúng ta đi ra ngoài uống một chén.” Hướng Trạch Nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, cùng đi?”
Thẩm Thanh Châu ý bảo bọn họ ngồi xuống ghế sofa, “Không được.”
Hướng Trạch Nhiên cười cười, anh ta đã sớm quen với tính cách lãnh đạm của Thẩm Thanh Châu, cho nên không phản đối.
Du Hoán bảo trợ lý bên cạnh đem văn kiện để tới phía trước Thẩm Thanh Châu, “Đây là kịch bản phim truyền hình mà tôi với Hướng Trạch Nhiên muốn cùng nhau chế tác, Thẩm đạo, hy vọng anh có thể đạo diễn bộ phim này.”
Thẩm Thanh Châu cầm lên mở ra, “Chuyển thể từ tiểu thuyết.”
“Đúng.”
“Cũng là một tác giả rất nổi tiếng, cạnh tranh cùng với Vị Vãn, chỉ có điều hai người không có cùng phong cách sáng tác.” Hướng Trạch Nhiên ở một bên nói.
Du Hoán nghe được Hướng Trạch Nhiên nhắc đến em gái nhà mình, cong môi cười cười.
Thẩm Thanh Châu nhìn mấy lần rồi để văn kiện xuống, “Loại hình này, không thích.”
Du Hoán cùng Hướng Trạch Nhiên đều sững sờ, Du Hoán khẽ nhíu mày, “Thẩm đạo, bộ phim truyền hình này phát sóng nhất định sẽ có tiếng vang rất lớn, bản thân nó ban đầu đã có rất nhiều fan hâm mộ.”
Thẩm Thanh Châu chau mày, “Cho nên?”
Khuôn mặt tinh xảo của Du Hoán có chút khó xử, “Bởi vì là loại hình cổ trang lịch sử, quá nhiều thứ phải nghiên cứu, yêu cầu quay phim cũng sẽ rất cao, trừ anh ra, tôi cho rằng không ai có thể đảm nhiệm được.”
Thẩm Thanh Châu nhàn hạ tựa lưng vào ghế sofa, “Loại hình này rất phiền phức. Mặt khác, thời điểm khai máy định vào tháng 5? Thời gian quá gấp.”
Du Hoán trầm mặc, lần đầu anh làm người chế tác, đồng thời cũng là người đầu tư cho bộ phim này, là tác phẩm đầu tay nên anh muốn đạt đến hiệu quả tốt nhất. Cho nên anh mới nghĩ đến Thẩm Thanh Châu, thật không nghĩ đến, Thẩm Thanh Châu xác thực khó tính như trong truyền thuyết.
Du Hoán đang nghĩ xem nên thuyết phục Thẩm Thanh Châu như thế nào, Hướng Trạch Nhiên yên lặng ngồi ở bên cạnh chờ Du Hoán mở miệng. Vì vậy tình cảnh có chút lạnh lẽo.
Ngay thời điểm mấy người đang giằng co, trong phòng truyền ra vài tiếng chó sủa, tiếp theo thì truyền ra tiếng cười của một cô gái, “Đậu Đỏ, mày sợ xem phim ma à? Ha ha ha, dáng vẻ của mày là sao hả?”