Du Vãn mở to mắt, xúc cảm trên môi cùng hơi thở của anh quá gần làm cho tay chân cô như nhũn ra, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Châu có thể mất kiềm chế…như thế.
Cảm giác tê dại, tùy ý tán loạn, tay Du Vãn vịn ở trên cánh tay của anh, hô hấp rối loạn.
Đột nhiên, trên môi khẽ dừng lại, Du Vãn cảm giác đột nhiên cả người Thẩm Thanh Châu ngừng lại, đầu ngã vào bờ vai cô, không nhúc nhích…
“Thẩm đạo, Thẩm đạo? Thẩm tiên sinh? Này… Thẩm Thanh Châu.” Du Vãn dùng sức đỡ lấy anh, vẻ mặt mơ hồ, cứ như vậy ngủ?
Mê Truyện Dịch
Cô duỗi tay vòng qua eo của anh, phòng ngừa anh trực tiếp ngã xuống mặt đất, “Anh muốn ngủ cũng đừng ngủ như vậy… này, tôi không ôm được anh.”
Du Vãn không thể làm gì khác, đành phải đỏ mặt kéo anh đi đến sofa bên cạnh, Thẩm Thanh Châu gần như đem tất cả sức nặng đặt ở trên người cô, cô dùng hết sức lực mới đặt được anh xuống ghế sofa, cả người cô cũng theo quán tính lao xuống nằm trên người anh.
Thẩm Thanh Châu rất buồn ngủ, trong mơ hồ chỉ thấy một vật gì đó rất mềm mại nằm trên người anh, trong vô thức đem cô ôm vào lòng. Du Vãn bị anh ôm, giãy giụa muốn đứng lên.
“Đậu Đỏ, đừng động…”
Du Vãn, “…”
Đậu Đỏ? Đậu Đỏ?! Cô giống Đậu Đỏ chỗ nào?!!!
Cố gắng vùng vẫy trong cái ôm của Thẩm Thanh Châu, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn. Sau vài lần Du Vãn liền buông tha, lẳng lặng tựa ở trên cánh tay anh.
Lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn nhìn rõ khuôn mặt anh nhẵn nhụi không có lỗ chân lông. Du Vãn nhớ tới nụ hôn vừa rồi của anh, tim đập loạn nhịp, Thẩm Thanh Châu, là say đi?
Du Vãn mím môi, nói nhảm… Nếu không phải say, sao tính tình có thể đại biến như thế. Haizzz, không biết sáng mai anh có còn nhớ chuyện tối nay hay không, nếu nhớ ra thì không biết anh sẽ có vẻ mặt gì??
Nếu như nhớ không ra… vậy thì cô cũng có lời, Du Vãn vô thức nhếch miệng, nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Thanh Châu, còn chiếm tiện nghi, ừm, Lâm Diệp Dư khẳng định không có phúc lợi này.
Du Vãn nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ quên mất, tối nay cô uống cũng nhiều rượu, đầu óc vẫn luôn choáng váng, phiền não này đi qua, cô liền nằm ở trong lòng anh, cảm thấy rất thoải mái, vô thức ngủ quên mất.
Hôm sau, Thẩm Thanh Châu tỉnh lại trước.
Say rượu, nhức đầu. Thẩm Thanh Châu mở mắt ra, đưa tay che mắt tránh ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cơ thể vừa động mới phát hiện, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trên cánh tay có cái đầu đang gối lên, ngang hông còn có một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt, Thẩm Thanh Châu chậm rãi mở to mắt, đối với tình huống trước mắt có chút phản ứng không kịp.
“Ừm…” Thân thể trong lòng khẽ động, đầu còn dụi dụi trong n.g.ự.c anh, tìm được vị trí thoải mái lại tiếp tục ngủ.
Thẩm Thanh Châu hít sâu một hơi, Du Vãn???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-42-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Anh quan sát tình huống hiện tại, hai người trưởng thành cùng chen chúc nhau trên một cái sofa dài, nhìn tư thế, hẳn là anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, mà cô, đương nhiên là nằm cũng rất thoải mái.
Huyệt thái dương của Thẩm Thanh Châu nhảy lên mãnh liệt, thanh âm trầm xuống, “Dậy đi.”
Người trong n.g.ự.c động động, cũng không có dáng vẻ muốn tỉnh lại, Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ, đưa tay kia vỗ vỗ mặt Du Vãn, “Du Vãn, rời giường.”
“Đừng ầm ĩ…”
“Mau dậy đi.”
Thanh âm bên tai quá lớn, Du Vãn bị bừng tỉnh, “Sao, sao vậy?”
Cô ngẩng đầu lên, cùng Thẩm Thanh Châu hai mặt nhìn nhau.
Năm giây sau, Du Vãn giật mình hô một tiếng, trực tiếp từ trên ghế sofa nhảy xuống.
“Chuyện gì xảy ra?” Thẩm Thanh Châu từ trên ghế sofa ngồi dậy, đôi mắt cúi thấp nhìn Du Vãn đang ngồi trên thảm trải sàn.
Du Vãn đầu tóc xốc xếch, giọng nói run run, “Hôm qua là anh ôm chặt không cho tôi đi.”
“Cái gì?” Trong mắt Thẩm Thanh Châu chớp qua một tia khó có thể tin.
Du Vãn thấy anh quên, vội vàng nói, “Tôi thề tôi không nói dối, không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của anh, là anh cứ ôm lấy tôi, còn luôn miệng gọi Đậu Đỏ!”
“Tôi…” Thẩm Thanh Châu nâng tay đè chặt ấn đường, sau vành tai chậm rãi hiện lên một tia ý vị sâu xa màu đỏ.
“Hôm qua anh uống say.” Du Vãn nhỏ giọng hỏi, “Quên hết rồi?” Trong lòng cô có chút mất mát, nụ hôn kia, anh cũng quên rồi sao.
Thẩm Thanh Châu thả tay xuống nhìn về phía Du Vãn, có chút cứng nhắc nói ra, “Nếu là như thế thì tôi xin lỗi, nhưng, sao cô lại đến phòng tôi?”
“Cái này…” Du Vãn suy nghĩ một chút, chỉ cái bánh ngọt bên cạnh, “Tôi vì muốn chúc mừng sinh nhật anh, nên tôi đưa bánh ngọt đến cho anh, ai biết anh lại tính sói bộc phát.”
TÍNH, SÓI, BỘC, PHÁT.
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu giật giật.
“Không tin thì chính anh tự xem đi, anh còn ăn vài miếng này.” Du Vãn đứng lên bưng bánh ngọt qua đây, “Này, chỗ này là anh cắn.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu rơi xuống lỗ hổng trên bánh ngọt, đột nhiên, trong đầu vài hình ảnh chợt lóe lên, anh ngẩn ra, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Du Vãn… môi.