Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm - Chương 35: Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm

Cập nhật lúc: 2025-07-03 03:39:02
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, chợt cảm thấy không khí lạnh xuống, Du Vãn lui về phía sau, “Tôi thấy anh cũng đói, ăn cơm đi…”

“Không ăn.” Thẩm Thanh Châu bỏ lại hai chữ, xoay người rời đi.

Du Vãn ở trong phòng nghỉ suy nghĩ lộn xộn. Hướng Trạch Nhiên thấy thế liền an ủi, “Vị Vãn, tính cách của Thẩm đạo lạnh lùng, anh ấy không cảm kích là rất bình thường, cô đừng khó chịu.”

Du Vãn ừ một tiếng rồi cầm túi của mình chạy ra bên ngoài.

“Này, cô không đi ăn cơm tối sao?”

“Không ăn nữa, anh ăn đi.”

Du Vãn bắt kịp Thẩm Thanh Châu, “Anh không đói bụng à, làm việc lâu như thế mà không ăn chút gì là không tốt.”

Thẩm Thanh Châu đột nhiên ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống Du Vãn khiến cô cảm giác rất bức bách, “Ai cho cô đem bữa tối của tôi cho người khác ăn.”

Du Vãn nháy mắt, “Oan uổng quá, là chính tự anh ta lấy đi, tuyệt đối không liên quan đến tôi.”

Thẩm Thanh Châu hừ lạnh một tiếng, đi tới chiếc xe đang dừng bên cạnh.

Du Vãn đi theo phía sau anh, “Thẩm tiên sinh, tôi nói thật, tôi vô tội.”

Không để ý tới.

Mê Truyện Dịch

“Anh xem, sao tôi có thể hai tay dâng hiến bữa tối của anh cho người khác được??”

Không để ý tới, mở cửa xe.

Du Vãn chưa từ bỏ ý định, chạy theo kéo tay của Thẩm Thanh Châu, cô ngước đầu nhìn anh, “Được rồi, vì đền bù tổn thất cho anh, bây giờ về tôi lại làm cho anh một phần khác, như thế nào.”

Thẩm Thanh Châu rũ mắt nhìn cô. Sắc trời rất tối, chỉ có ánh sáng của đèn đường, Du Vãn chăm chú nhìn anh, khuôn mặt cô như có một tầng ánh sáng mờ, tựa như ảo mộng.

Du Vãn thấy anh không đáp ứng, có chút uể oải. Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt Thẩm Thanh Châu lại cảm thấy có chút khác thường, anh cảm thấy giống như, cũng không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của Du Vãn.

“Tránh ra.”

Du Vãn ồ một tiếng, liền thả tay anh xuống.

Thẩm Thanh Châu ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Du Vãn đứng ở ven đường không nhúc nhích, “Cô làm cái gì đấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-35-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]

“Không làm gì cả.” Du Vãn lấy điện thoại di động ra, thầm nói, “Tôi tự gọi xe trở về.”

“Lên xe.”

“Ừ?” Du Vãn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, không phải là tức giận sao? Sao bây giờ lại giống như người khác thế này.

Liếc nhìn lại, Du Vãn đột nhiên thấy Thẩm Thanh Châu cười một tiếng, vẻ mặt có chút ấm áp, “Không phải là nói trở về nấu cơm sao, lên xe đi, tôi đói rồi.”

Dọc đường đi Du Vãn đều cười không kiềm chế được.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu không còn lạnh lùng, ngược lại còn có chút dịu dàng, đường nét tuấn tú, mặc dù ý cười hời hợt nhưng lại dễ dàng tỏa sáng trong bóng đêm hoang vu, một khắc kia, Du Vãn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Lái xe đến gara ở dưới tầng ngầm của khách sạn, bốn phía yên tĩnh, Thẩm Thanh Châu dừng xe phía trước, cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Du Vãn, “Xuống xe.”

Du Vãn nhìn đôi mắt màu trà nhạt của anh, sau đó cúi đầu đáp một tiếng.

Thẩm Thanh Châu nhìn cô chằm chằm, thấy cô trả lời xong nhưng cũng không có ý muốn xuống xe, “Cô muốn ở trên xe?”

Thật ra là Du Vãn suy nghĩ quá nhập tâm nên quên cả xuống xe. Cô từ trước đến giờ đều không cảm thấy mình là hoa si hay nhan khống, nhưng kể từ khi nhìn thấy Thẩm Thanh Châu, vì sao cảm thấy anh làm gì cũng đẹp, ngay cả dáng vẻ nhíu mày cũng đẹp mắt.

“Nhìn đủ chưa?” Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.

“Thẩm Thanh Châu, khuôn mặt này của anh, không cười nhiều thật quá đáng tiếc.” Vẻ mặt Du Vãn “vô cùng đau đớn”, thậm chí quên cả xưng hô, gọi thẳng cả tên Thẩm Thanh Châu.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu liền xuất hiện vết nứt, “Không cần cô quan tâm, bây giờ cô chỉ cần quan tâm đến bữa tối thôi.”

Du Vãn chậc chậc lắc đầu, thầm nói, “Du Hoán cũng biết dùng khuôn mặt của mình để kiếm kế sinh nhai…”

Thẩm Thanh Châu cũng không nghe rõ cô nói gì, thấy cô chậm rì rì liền trực tiếp cởi dây an toàn của cô, đẩy cánh cửa bên người Du Vãn ra phía ngoài, ra lệnh, “Xuống xe.”

Quần áo anh tiếp xúc gần với quần áo cô, cảm giác ấm áp trong nháy mắt, Du Vãn bị dọa hết hồn, “A, biết rồi…”

Thẩm Thanh Châu thấy cô ngây ngốc xuống xe, trong lòng tản ra một loại cảm giác không thể hiểu nổi, loại phản ứng chậm nửa nhịp này rốt cuộc sao lại có thể viết được tiểu thuyết huyền bí kia??

Cùng Thẩm Thanh Châu quay về phòng ở khách sạn, Du Vãn mở tủ lạnh ra, bên trong vẫn còn nguyên liệu nấu ăn mà cô chưa nấu hết.

“Anh chờ một lát, rất nhanh thôi.” Du Vãn lập tức lấy thịt ra xử lý, Thẩm Thanh Châu ngồi ở phòng khách, có thể thấy được hành động của cô. Vài phút sau, vang lên thanh âm va chạm của chảo với xẻng xào rau, sau đó mùi thịt lại truyền đến đây, đối với Thẩm Thanh Châu một ngày làm việc chưa ăn gì thì hương vị này rất có lực hấp dẫn.

Du Vãn lật vài cái, đi tìm xì dầu, “Ôi? Xì dầu để đâu rồi?”

Loading...