“Tôi đã hơn hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa.” Du Vãn không biến sắc trừng Thẩm Thanh Châu một cái, khóe miệng Thẩm Thanh Châu chợt lóe lên ý cười.
“A ~” Lý Manh Manh cười nhìn cô, “Thật đáng yêu, về sau đoàn phim chúng ta có một biên kịch đáng yêu rồi, thật sự là quá tốt.”
Du Vãn gượng cười hai tiếng, vị nữ chính này, cô có thể đừng nói chuyện với tôi được không, tôi không thích được mọi người chú ý như vậy đâu. Nhưng Du Vãn rất bất đắc dĩ bởi vì Lý Manh Manh lại thích nói đến cô, nói từ bề ngoài đến tác phẩm, từ tác phẩm nói tới fan mê sách của cô…
Mê Truyện Dịch
Du Vãn cảm giác mình thành nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay rồi.
Cuối cùng cũng kết thúc bữa tiệc, tất cả mọi người đều muốn tản đi, Du Vãn mới vừa đi ra khỏi phòng riêng liền bị người vỗ bả vai, “Vị Vãn.”
“Lý tiểu thư.”
“Không cần gọi xa lạ như thế, cô trực tiếp gọi tôi Manh Manh là được.”
“Ừ.”
“Tôi đã đọc hết《Lang Diêm》rồi, sau đó còn đọc đến chương mới nhất của《Đồng hồ quả lắc cuối cùng》. Cô đừng không tin, vài ngày nay rảnh tôi đều đọc, cô hỏi Hướng Trạch Nhiên thì biết.” Lý Manh Manh kéo Hướng Trạch Nhiên ở sau lưng.
Hướng Trạch Nhiên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ liền vừa cười vừa nói, “Tôi làm chứng, cô ấy đã là fan cuồng sách của cô rồi.”
Du Vãn cười cười, “Cảm ơn.”
“Này Vị Vãn, cô ở phòng nào, có rảnh thì tôi sẽ tìm cô chơi.”
“Cái này… Thật ra tôi còn chưa biết, mới vừa rồi là trợ lý của La Thiến giúp tôi cầm hành lý, tôi vừa đến đây thì tới phòng bao luôn.”
“Ừm, không có việc gì, chúng ta có thể thêm wechat.”
“Ừ, được.”
Du Vãn vừa cùng Lý Manh Manh thêm wechat liền thấy Thẩm Thanh Châu từ phòng bao đi ra, cô vội cùng Lý Manh Manh nói, “Lần sau liên lạc”, sau đó chạy theo hướng đi của Thẩm Thanh Châu.
Lý Manh Manh chưa kịp nói gì đã thấy Du Vãn chạy đi, không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc. Du Vãn lướt qua nhân viên đoàn phim chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Châu, duỗi tay vỗ bả vai Thẩm Thanh Châu, anh quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt cũng không có gì không ổn, giống như đã là thói quen.
Nhân viên đoàn phim đi cách Thẩm Thanh Châu một đoạn, Du Vãn như thế đi lên liền biến thành cô cùng Thẩm Thanh Châu sóng vai bước đi.
Lý Manh Manh nói, “Mỗi lần tôi thấy Thẩm Đạo thì trong lòng liền sợ hãi, cũng không dám vỗ vai anh ấy. Này, anh nói xem, có phải Vị Vãn cùng Thẩm đạo quen nhau không?”
Hướng Trạch Nhiên lắc đầu, “Hẳn là không quen đi, cô xem, cũng chính là không quen nên mới không rõ tính tình của Thẩm đạo.”
“Cũng đúng, bề ngoài Thẩm đạo dường như rất ghét tiếp xúc thân mật với người khác. Vị Vãn này gọi là cái gì… nghé con không sợ cọp.”
Du Vãn đuổi theo Thẩm Thanh Châu sau đó liền đi theo anh, “Thẩm tiên sinh, sao trước đây anh không nói cho tôi biết anh là đạo diễn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-31-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu cúi xuống nhìn Du Vãn, “Đây là tác phẩm của cô, chính mình không chú ý lại còn đợi người khác nói cho.”
“Không phải nhất thời tôi quên sao.” Du Vãn ngượng ngùng dời sang đề tài khác, “Này, anh mới nói chúng ta thảo luận kịch bản, bây giờ luôn à?”
“Ừ, ngày mai quay rồi, có ít lời kịch cần thay đổi một chút.”
“À.”
Hai người cùng đi tới phòng của Thẩm Thanh Châu, còn có hai nhân viên công tác cũng đi cùng. Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu được ở phòng tổng thống, nhịn không được liền hỏi, “Phòng ở của tôi có được như thế này không?”
Một anh nhân viên công tác cười cười, “Biên kịch à, số người ở đoàn phim chúng ta có thể ở căn phòng như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Khuôn mặt Du Vãn uể oải, oán giận nói, “Thẩm đạo, anh phải đối đãi thật tốt với nhân viên, sao có thể một mình ở căn phòng tốt như vậy chứ.”
Lời này vừa nói ra, hai nhân viên công tác liền nhìn nhau, dù sao bọn họ cũng không có gan nói đùa với Thẩm Thanh Châu, ai biết Thẩm đạo có đen mặt hay không.
Có thể khiến người ta thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thanh Châu thế nhưng không có bao nhiêu phản ứng, thậm chí sắc mặt còn khá ôn hòa…
“Muốn ở phòng như thế này thì tự trả tiền đi.”
Du Vãn lắc đầu, “Nhà tư bản ác độc.”
Nhân viên công tác, “…”
Sau đó bốn người nghiêm túc làm việc, nói đến kịch bản cả người Du Vãn như thay đổi thành người khác, nghiêm túc không qua loa. Khiến hai nhân viên công tác thấy ngoài ý muốn, thật là nhìn người không nên nhìn bề ngoài.
Thẩm Thanh Châu cũng không khỏi nhìn Du Vãn thêm mấy lần, trừ tài nấu nướng, xác thực cô cũng có tác dụng khác.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Thanh Châu đứng dậy, “Hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi.”
“Du Vãn.” Thẩm Thanh Châu đột nhiên lên tiếng gọi cô lại.
“Ừ?”
“Đến đây nhìn xem.” Thẩm Thanh Châu ý bảo cô nhìn về phía sau.
Du Vãn không hiểu, “Cái gì?”
“Phòng bếp.”
Du Vãn ngẩn người, “Cho nên đâu…”
Thẩm Thanh Châu đến gần cô, thản nhiên nói ra, “Tiền lương có thể tiếp tục đưa cho cô, cô tiếp tục nấu cơm.”