Thịt nấu hai lần [2], đậu cô ve xào khô [3], cà chua xào trứng, canh nấm tam tiên [4]. Bốn món ăn gia đình rất bình thường, nhưng được làm rất tinh xảo.
[2] Thịt nấu hai lần: là một trong những món ăn gia đình truyền thống của Tứ Xuyên. Hình ảnh ở cuối chương. (Mọi người có thể xem video cách nấu ở đây)
[3] Đậu cô ve xào khô, [4] Canh nấm tam tiên: hình ảnh ở cuối chương.
Du Vãn chống cằm nhìn anh: “Nếm thử một chút đi.”
Thẩm Thanh Châu cầm đũa gắp lên một miếng.
“Cũng không tệ lắm phải không?” Không nói cái khác, Du Vãn đối với tài nấu nướng của chính mình vẫn rất tự tin.
Thẩm Thanh Châu gật đầu: “Ăn ngon.”
“Đó là đương nhiên.” Du Vãn nghe anh tán thưởng tâm tình liền rất tốt, từ trước đến nay không hề cảm thấy mình nấu cơm ngon bao nhiêu, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy cơm mình nấu vô cùng có ý nghĩa.
Du Vãn cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, thấy động tác này của cô, tay Thẩm Thanh Châu đang gắp đậu cô ve dừng lại một chút.
Anh ngước mắt nhìn Du Vãn một cái, chỉ thấy cô ăn cơm rất tự nhiên, không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Hình như anh không nói là cô và anh sẽ cùng ngồi ăn cơm với nhau?
Dựa theo phong cách bình thường, Thẩm Thanh Châu sẽ trực tiếp đem người đuổi thẳng ra ngoài, vậy mà hôm nay anh lại không chút hứng thú làm việc đó.
Quên đi, nhỡ đâu trực tiếp đuổi cô ấy, cô ấy tức giận sau này không làm cơm cho anh nữa thì sao?
Hai người yên tĩnh ăn cơm, Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ cũng chạy tới đây tham gia náo nhiệt, Du Điểm Điểm ở bên trái Du Vãn kêu hai tiếng, Du Vãn buồn bực nói: “Mày làm gì thế, chẳng lẽ vẫn chưa ăn no?”
“Gâu gâu”
Lúc ở nhà, Du Điểm Điểm rất thích cọ xát chân cô khi cô đang ăn tối, Du Vãn bất đắc dĩ đành phải đút cho nó một miếng thịt. Du Điểm Điểm liền hài lòng hưởng thụ, đúng lúc này Đậu Đỏ cũng đi tới bắt chước.
Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu một cái: “Nó có thể ăn không?”
Dù sao cũng chỉ là thịt thôi, Thẩm Thanh Châu cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Du Vãn nhận được sự đồng ý liền đút cho Đậu Đỏ một miếng.
Đút tới đút lui, không nghĩ tới hai chúng nó vẫn không chịu đi, đút vài miếng vẫn đứng tại chỗ. Du Vãn giả bộ không vui: “Này đứa mày ăn hết thịt thì Thẩm tiên sinh ăn cái gì hả?”
Thẩm Thanh Châu: “…”
“Điện hạ và Đậu Đỏ qua bên kia chơi đi, không cho phép đoạt cơm tối của người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-21-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ liền chậm rãi bước đi, Du Vãn hài lòng nhìn chúng nó một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu: “Nếu chúng nó thích ăn như thế thì lần sau tôi sẽ làm nhiều thịt hơn một chút, như vậy mới đủ cho ba người ăn.”
Thẩm Thanh Châu: “…”
Có phải có chỗ nào là lạ hay không?!
Ăn cơm xong, Du Vãn đặt bát đũa của mình xuống bàn ăn rồi đi chơi cùng Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm. Thẩm Thanh Châu nhìn thấy cơm canh thừa với bát đũa trên bàn, liền nhấc chân đi về phía Du Vãn.
“Còn chưa rửa bát.”
Du Vãn đang nằm giữa Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm, liền kéo Du Điểm Điểm ra và thương lượng: “Vậy anh đi rửa đi.”
Thẩm Thanh Châu ngẩn người, anh nhìn Du Vãn với ánh mắt “không thể tưởng tượng được”: “Tôi rửa?”
Du Vãn gật đầu một cái: “Anh thuê tôi nấu cơm, cũng không nói tôi phải rửa bát. Thẩm tiên sinh, tôi nấu cơm anh rửa bát, như vậy vô cùng hợp lý.”
Thẩm Thanh Châu: “….”
Đời này anh chưa từng rửa bát.
Du Vãn bị Du Điểm Điểm cùng với Đậu Đỏ trêu chọc liền cười không ngừng, cô vừa cười vừa dành chút ít thời gian để nói với Thẩm Thanh Châu.
“Ơ kìa, Đậu Đỏ buông ra, buông ra…”
Thẩm Thanh Châu nhìn một người hai chó đang chơi loạn thành một đoàn, hít sâu một hơi, yên lặng quay đầu đi về phía phòng bếp.
Anh không cho phép phòng bếp bừa bộn như vậy được, đó là lý do vì sao sau khi nhìn thấy cơm canh thừa trên bàn anh liền không chút do dự bắt đầu dọn dẹp.
Du Vãn cùng hai con sủng vật náo loạn một hồi, nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở trong bếp, cô liền đứng lên đi về phía phòng bếp.
Vừa nãy cô chỉ nói đùa một chút thôi, thật sự chưa hề nghĩ đến sẽ để anh đi rửa bát. Vốn lúc đầu nghĩ chờ đến khi về nhà sẽ trực tiếp mang về cho vào máy rửa bát, thế nhưng không nghĩ tới Thẩm Thanh Châu vậy mà đang rửa bát.
Cô dựa ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng của anh, nhìn anh đang rửa từng cái bát, lại không quen tay, dáng dấp trông vừa hờ hững vừa chật vật.
Mê Truyện Dịch
“Thẩm tiên sinh, anh không biết rửa bát à?”
Không trả lời lại cô, Thẩm Thanh Châu quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ mua một cái máy rửa bát.”
“….À.”
Du Vãn thu dọn xong đồ đạc của mình liền dẫn Du Điểm Điểm về nhà, cô mở weibo ra, đột nhiên gõ ba từ Thẩm Thanh Châu trên thanh tìm kiếm.