Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ở nhà cùng với đám samoyed con dễ thương, một tháng sau sẽ cùng nhau đi tuyên truyền cho bộ phim.
Du Vãn là biên kịch của bộ phim nhưng ngay từ đầu khi cô chưa công khai thân phận thì cũng đã thỏa thuận với bên đầu tư là sẽ không lộ diện trên sân khấu. Mặc dù bây giờ thân phận của cô đã công khai, mọi người cũng đã tương đối quen mặt cô, nhưng mà cô vẫn không có ý định lên sân khấu để tuyên truyền cho tác phẩm. Tóm lại, Du Vãn vẫn tương đối bài xích lộ diện trước ống kính.
Cô đến buổi tuyên truyền này, một là bởi vì Thẩm Thanh Châu, hai là cô cũng thực sự muốn ngồi ở dưới sân khấu xem trailer hoàn chỉnh ở trên màn ảnh lớn.
Trong hội trường đang tập trung chuẩn bị, phóng viên và fan đã vào hội trường. Hậu trường, Du Vãn đang ngồi nói chuyện với Lý Manh Manh.
“Kia không phải là Du Hoán sao! Vị Vãn, anh cô tới kìa.” Lý Manh Manh nhìn về phía sau Du Vãn nói.
Du Vãn vội vàng quay đầu nhìn phía sau, công việc của Du Hoán bận rộn, hai anh em cô đã rất lâu không gặp, không ngờ lần đầu tiên tuyên truyền《Lang Diêm》thì anh cô cũng đến.
Cùng Du Hoán đi tới còn có Hướng Trạch Nhiên và Thẩm Thanh Châu.
Mê Truyện Dịch
Du Vãn nói, “Anh, sao lại tới đây.”
“Đương nhiên là đến ủng hộ, em gái cùng em rể, còn có tôi là nam chính, cậu ta dám không đến?” Hướng Trạch Nhiên cười nói.
Du Hoán liếc nhìn Hướng Trạch Nhiên, “Không liên quan đến cậu đâu.”
Hướng Trạch Nhiên chậc chậc lắc đầu, “Du Hoán à, cậu thật không có nhân tính, vừa mới yêu đương không bao lâu đã không cần tôi với couple này rồi.”
Du Vãn buồn cười, “Hướng Trạch Nhiên, anh đã là quá khứ rồi, chấp nhận sự thật này đi.”
“Haizzz, đau lòng quá, đúng là trước khác nay khác.”
Du Hoán, “…”
“Anh Trạch Nhiên, Manh Manh, hai người nên đi ra rồi.” Lúc này có một nhân viên công tác đi tới đây nói.
“Được.” Hướng Trạch Nhiên vỗ vai Lý Manh Manh, “Manh Manh, chúng ta đi thôi, không nói chuyện với đám người đang yêu đương này nữa.”
Lý Manh Manh hừ một tiếng, “Làm sao anh biết tôi không có bạn trai.”
“Úi chà, hàng ngày cô đều quay phim với tôi, cô có bạn trai sao? Nói nghe một chút?”
Lý Manh Manh liếc nhìn Hướng Trạch Nhiên, “Nói yêu đương còn phải thông báo với anh sao, dù sao tôi cũng không phải là cẩu độc thân giống như anh.”
“Ơ cái người này!”
Lý Manh Manh và Hướng Trạch Nhiên ồn ào đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-136-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu đi tới nhẹ nhàng để tay lên vai Du Vãn, “Đi ra thôi.”
“Ừm.” Du Vãn nhìn về phía Du Hoán, “Anh, anh ngồi ở chỗ nào?”
“Không biết, đi ra ngoài trước đã.”
“Vâng.”
Bên ngoài đã bắt đầu rồi, ba người đi ra từ cửa hông, sau đó cùng đi tới vị trí nhân viên công tác chỉ định.
Mặc dù cửa hông đã là rất khiêm tốn rồi, nhưng mà một khắc xuất hiện kia vẫn khiến fan thét chói tai, vì thế ống kính của phóng viên cũng chuyển sang hướng bên này.
Đèn flash sáng liên tục, Du Vãn đi ở giữa Du Hoán và Thẩm Thanh Châu, đi từ từ đến vị trí cố định. Ba người ngồi vào chỗ rồi thì kích động mới dần dần yếu đi.
Người chủ trì bắt đầu giới thiệu bộ phim, tiếp đó các diễn viên đều được mời lên sân khấu tương tác khuấy động bầu không khí. Nói một hồi, người chủ trì đột nhiên nói, “Lúc này có phải nên mời Thẩm đạo lên đây hay không, với tư cách là nhân vật chủ chốt, Thẩm đạo nhất định đã hao tổn rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này.”
Thẩm Thanh Châu đã rất lâu rồi không lên sân khấu tuyên truyền, hầu như anh đều ngồi ở bên dưới, các diễn viên mặt mày rạng rỡ ở trên sân khấu.
Lần này người chủ trì đột nhiên nói ra, có một ít nhân viên công tác đều lo lắng nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, bọn họ dự đoán Thẩm đạo nhất định sẽ không lên sân khấu.
Thẩm Thanh Châu không có động tĩnh gì, Du Vãn nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, lôi kéo tay áo anh, “Gọi anh đấy.”
Thẩm Thanh Châu nhìn sang Du Vãn, Du Vãn tiếp tục nói, “Anh mau đi lên đi, đừng để người khác chờ. Đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên của em chuyển thể thành phim, anh phải tuyên truyền cho tốt.”
Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong liền trầm mặc, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.
Các nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, may mà Thẩm đạo đồng ý lên sân khấu.
Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu vừa đi lên sân khấu vừa cài khuy áo tây trang, khuôn mặt cười tươi như hoa. Du Hoán liếc nhìn Du Vãn, bĩu môi nói, “Chảy nước miếng rồi kìa, còn muốn chảy đầy đất nữa à?”
Du Vãn trừng mắt nhìn Du Hoán, “Em nào có.”
Du Hoán lắc đầu, “Nhìn như vậy còn chưa đủ sao, thật không có tiền đồ.”
Du Vãn hừ hừ, “Được, nói như vậy là anh nhìn Nùng Nùng đủ rồi đúng không? Ừm, anh yên tâm, em nhất định gọi điện thoại nói cho nó biết chuyện này.”
Du Hoán vỗ nhẹ lên sau gáy của Du Vãn, “Hừm, em còn dám uy h.i.ế.p anh?”
Du Vãn nhướng nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.
Du Hoán không biết phải làm sao, ừ… suy nghĩ một chút, người nào đó đúng là vẫn chưa nhìn đủ, từ khi rời khỏi Anh sau đó cũng đã lâu không gặp, xem ra cũng nên bay qua gặp cô ấy rồi.