Mới vừa xách hai cái túi xoay người lại, Du Vãn đã thấy ba Thẩm không biết đứng ở cửa chính từ lúc nào, cô giật mình, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, “Cháu chào chú.”
Ba Thẩm – Thẩm Trường Lâm khẽ gật đầu, “Đến rồi à.”
Du Vãn dạ một tiếng, đem túi trong tay đưa đến trước mặt ông, “Nghe Thanh Châu nói chú thích chơi cờ vây, cho nên cháu mua một bộ cờ tặng cho chú, không biết chú có thích không.”
Ánh mắt ba Thẩm ngạc nhiên, “Tiểu tử kia nói? Là cháu hỏi nó đúng không?”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn cười cười, không lên tiếng.
Ba Thẩm lại nói, “Bình thường nó không thích trò chuyện với chúng ta, nếu cháu không hỏi thì nhất định nó sẽ không nói.”
Trong lòng Du Vãn yên lặng gật đầu, không ai hiểu con bằng ba.
“Cháu có lòng rồi.” Ba Thẩm nói.
Du Vãn cười hì hì, hơi lộ ra hoạt bát, “Chú, chú thích là tốt rồi.”
Khóe miệng ba Thẩm cong lên.
Lúc Thẩm Thanh Châu cầm hết những túi đồ còn lại, dẫn Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm đi vào liền nhìn thấy trên khuôn mặt ba mình có ý cười, đột nhiên nhớ lại lúc trước mẹ có nói ba con à, chỉ hy vọng có một cô con gái, nói con gái thân thiết, là áo bông nhỏ.
Anh còn nhớ rõ, ba mình rất ít khi cười. Hôm nay lại rất cho Du Vãn thể diện.
“Vào đi thôi.” Thẩm Thanh Châu đưa tay đẩy đẩy sau lưng Du Vãn.
“Ừm.”
Ba người vào nhà, mẹ Thẩm – Trịnh Nhan nghe được âm thanh vội vàng đi ra, thấy Du Vãn xách theo hai túi gì đó liền vội nói, “Nặng như vậy sao lại để Du Vãn xách, Trường Lâm, con trai, hai người không có tay sao?!”
Ba Thẩm, “…”
Thẩm Thanh Châu, “…” Hai tay Thẩm Thanh Châu cũng đầy rồi, biểu thị anh rất vô tội.
Du Vãn, “… Dì à, cũng không nặng lắm.”
Mẹ Thẩm nhận lấy hai túi đồ, “Làm sao có thể không nặng chứ, đến đến đến, nhanh ngồi xuống ghế sofa đi.”
Du Vãn, “Cháu, cháu có thể xách được.”
“Cái đứa nhỏ này, trong bụng có cục cưng thì phải cẩn thận, nghỉ ngơi thật tốt, sau này để dì chăm sóc cháu.”
Ba Thẩm sững sờ, trong mắt có kinh hỉ, “Có đứa bé?”
“Không phải như vậy sao, hai đứa này, trên mạng cũng truyền ra rồi mà sao không nói cho ba mẹ biết.”
Du Vãn và Thẩm Thanh Châu liếc mắt nhìn nhau, có đứa bé? Làm sao cô lại không biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-115-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Dì à, dì nhìn thấy trên mạng sao?”
“Không phải sao, dì nhìn thấy tin tức cháu có đứa bé của Thanh Châu trên mạng từ một tiếng trước, đợi hai đứa đến nên mới hỏi một chút, Du Vãn à, hai đứa định lúc nào kết hôn?”
“Không không không, dì hiểu lầm rồi.” Du Vãn vội vàng giải thích, “Cháu không có thai, trên mạng đều là nói mò thôi.”
Nói xong, Du Vãn vội vàng lấy điện thoại di động lên weibo, quả nhiên, không biết từ lúc nào trên hotsearch lại có tin tức cô mang thai, mà dưới bình luận, một nhóm bạn đều đang chúc mừng…
“Nói mò?” Mẹ Thẩm nhìn về phía Thẩm Thanh Châu.
Thẩm Thanh Châu ngồi xuống ghế sofa, rất bình tĩnh nói, “Mặc dù con cảm thấy tin tức này cũng không tệ lắm, nhưng mà, quả thực không phải sự thật.”
Trong nháy mắt mẹ Thẩm tan nát cõi lòng, “Cái này, làm sao lại không phải sự thật chứ.”
Du Vãn nói, “Dì à, nếu thực sự có chuyện này… làm sao cháu có thể giấu diếm dì.”
Thẩm Thanh Châu nhìn mẹ Thẩm, “Mẹ cũng không cần khó chịu, việc này cũng là sớm muộn thôi.”
Du Vãn: Đỏ mặt…
Mặc dù mẹ Thẩm có chút khó chịu thế nhưng nghe Thẩm Thanh Châu nói vậy cũng lập tức vui vẻ, “Cũng đúng, không sớm thì muộn mẹ cũng sẽ được ôm cháu. Trường Lâm, ông đừng vội, cũng đừng chán nản.”
Đột nhiên ba Thẩm bị điểm tên liền dừng một chút, “Tôi vội lúc nào.”
Mẹ Thẩm, “À, là ai luôn nhắc ở bên tai tôi muốn ôm cháu trai cháu gái?”
Ba Thẩm, “…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Du Vãn vang lên, Du Vãn nhận, “Anh.”
“Du Vãn, em giải thích rõ cho anh, mang thai là chuyện gì xảy ra!” Thanh âm giận dữ của Du Hoán ở đầu dây bên kia truyền đến, trong lúc mơ hồ, Du Vãn còn nghe được ở đầu dây bên kia trợ lý của Du Hoán liên tục nói, Hoán ca, đừng tức giận đừng tức giận, chuyện gì cũng từ từ nói…
“Nói cái p [1] ý.” Du Hoán hét lên, “Du Vãn! Em ở đâu, bây giờ về nhà ngay, còn có Thẩm Thanh Châu, gọi cả cậu ta đến đây nhanh lên.”
[1] P: ở đây là cái m.ô.n.g :3.
Du Vãn chảy mồ hôi lạnh, “Anh… đừng hiểu lầm.”
“Cái gì mà hiểu lầm! Tin tức trong giới giải trí truyền ra, bây giờ mọi người đều biết, anh đây là anh trai em vậy mà bây giờ mới biết.” Du Hoán vô cùng đau đớn, “Du Vãn, em, em làm sao… em có biết là em còn chưa kết hôn mà đã mang thai hay không?? Bây giờ lập tức về nhà ngay.”
“Không phải anh bận rộn quay phim ở bên ngoài sao…”
“Chuyện gì có thể quan trọng bằng chuyện này? Anh đây cũng sắp làm cậu rồi, nhất định phải tìm em nói chuyện một chút.”
“Anh, bây giờ em… bây giờ em đang ở nhà ba mẹ Thẩm Thanh Châu.”