Du Hoán, “Gọi điện cũng không nghe máy.”
“Cái kia, Thẩm đạo đã về rồi, cái này không phải là cao hứng quá sao, không để ý điện thoại là chuyện bình thường.” Giản Vũ Nùng an ủi Du Hoán.
“Trước kia nói với anh ở phòng Thẩm Thanh Châu mỗi người một phòng, hôm nay đừng có nói với anh cũng là mỗi người một phòng.” Du Hoán nói.
“Bây giờ còn mỗi người một phòng, đây không phải là có bệnh sao.” Vừa dứa lời liền bị Du Hoán trừng mắt, Giản Vũ Nùng bĩu môi, “Bọn họ là người yêu, em là nói… ngủ cùng nhau cũng rất bình thường.”
“Con gái phải biết bảo vệ mình, có hiểu không?” Du Hoán trầm giọng nói.
Giản Vũ Nùng, “Hiểu!! Nhưng Thẩm đạo đối với Du Vãn là thật lòng, em tin tưởng anh ta chắc chắn sẽ không tổn thương Du Vãn.”
Du Hoán hừ hừ, Thẩm Thanh Châu người nọ là đáng tin cậy, nhưng vừa nghĩ tới… hừ, Du Vãn cái con bé c.h.ế.t tiệt này.
“Về thôi, đừng đứng ở cửa nhà người ta nữa.”
“Em đấy, nhớ nghe lời của anh, đừng có giống Du Vãn. Còn có, làm sao em biết sẽ không tổn thương.” Du Hoán lắc đầu thở dài, “Không bớt lo.”
Giản Vũ Nùng, “Em cũng tin tưởng người em thích sẽ không tổn thương em.”
Du Hoán dừng một chút, “Em thích người nào?”
Giản Vũ Nùng cười cười nhìn Du Hoán, “Em không nói cho anh.”
Du Hoán híp mắt, Giản Vũ Nùng đã xoay người đi về hướng phòng 701, “A, buồn ngủ quá, mình cũng muốn đi ngủ.”
“Em đứng lại.”
“Để làm gì.” Giản Vũ Nùng xoay đầu lại.
Du Hoán nói, “Không phải nói có người thích sao, không nói cho anh biết?”
Giản Vũ Nùng cong môi, cất cao giọng nói, “Anh đấy.”
Du Hoán nhìn cô nàng, “Không nói đùa, đừng có học Du Vãn che che giấu giấu.”
Tâm trạng của Giản Vũ Nùng rất buồn bực, người ta không hề nói đùa có được hay không… Thế nhưng, hình như anh lại coi đó là một trò đùa.
“Không phải như anh nói, chính là không có ai cả.” Giản Vũ Nùng nhìn như đùa giỡn nói ra những lời này, sau đó ở dưới ánh nhìn của Du Hoán bước vào phòng.
Hôm sau, Du Vãn tỉnh lại ở trong căn phòng xa lạ. Cô rên nhẹ, thấy cả người đang nằm trong chăn.
Da dẻ trắng bóc lại rất có hương vị nam tính, còn có tối hôm qua cô quên mất nhìn cơ bụng rồi… Làm sao bây giờ, sáng sớm đã muốn phun m.á.u mũi.
Du Vãn xê dịch vị trí, đột nhiên nhướng mày, cảm giác khó chịu trên cơ thể đã nói cho cô biết tất cả mọi thứ tối hôm qua đều là thật, cô thực sự đem Thẩm Thanh Châu, bồi ngủ!!! (Là cô bị ăn rồi…)
Vùi đầu vào trong gối, Du Vãn mím môi, làm sao bây giờ, vẫn có chút xấu hổ nha, bây giờ có phải nên đứng dậy chạy trốn không?
“Em làm gì vậy.” Âm sắc dịu dàng mang theo giọng khàn đặc trưng của sáng sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-102-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn ngẩn người, “Em, em đang suy nghĩ có nên chạy hay không.”
Thẩm Thanh Châu kéo gần khoảng cách của hai người, “Chạy? Chạy cái gì?”
“Em xấu hổ.” Du Vãn trịnh trọng nói.
Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, ôm Du Vãn vào trong ngực, “Bây giờ mới xấu hổ, có muộn quá không?”
Du Vãn nằm trong n.g.ự.c Thẩm Thanh Châu, có thể nghe rõ ràng nhịp tim của anh, “Nói cũng phải…”
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, xoa xoa mái tóc rối bời của Du Vãn.
Du Vãn ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Châu, lấy hết dũng khí nói ra, “Em không xấu hổ. Cho nên… bây giờ em sờ bụng của anh một chút được không, à không phải, cơ bụng.”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu, “…”
Kết quả của việc sáng sớm Du Vãn tiện tay chính là lại bị ăn sạch sẽ…
Lần nữa tỉnh lại đã là giữa trưa.
Điện thoại di động ở phòng khách điên cuồng vang lên, Du Vãn nặng nề mặc xong quần áo đi ra, ấn nút trả lời.
“Alo.”
“Ừ, chỉ bằng câu nói alo này của mày, tao có thể đoán được tinh lực của mày không đủ.” Giản Vũ Nùng vui vẻ nói ra.
Du Vãn nghẹn họng, “Sáng sớm gọi điện để nói cái này.”
“Đại ca à, bây giờ đã mười hai giờ hai mươi rồi, vậy mà mày còn nói với tao là sáng sớm.” Giản Vũ Nùng khoa trương nói, “Chẳng lẽ hai người không phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm à…”
“Câm miệng.”
Giản Vũ Nùng, “Thật sao, tao chỉ gọi điện đến hỏi thăm mày một chút, hôm qua anh mày có tới, vẫn là tao ngăn cản trở về, có phải rất cảm kích tao không.”
“Anh tao tới?” Du Vãn bỗng nhiên nhớ tới chuông cửa tối hôm qua, “Có đi qua gõ cửa?”
“Gõ, nhưng là hai người quá kích tình, nên hoàn toàn không nghe thấy.”
Du Vãn: Nghe được, chẳng qua là người kia không muốn để ý mà thôi…
“Bữa trưa muốn ăn gì?” Thẩm Thanh Châu thay xong quần áo bước ra, Du Vãn liếc nhìn anh, áo sơ mi quần âu chỉnh tề, lạnh lùng thản nhiên, tràn đầy hơi thở cấm dục.
Du Vãn trầm mặc, hình ảnh này với tối hôm qua, khác nhau một trời một vực, ừ… hình ảnh đó của Thẩm Thanh Châu, chỉ có một mình cô nhìn thấy.
“Này, Du Vãn? Alo? Mày có nghe tao nói không.”
“Hả, cái gì, lặp lại lần nữa.”
Giản Vũ Nùng, “Tao nói, bữa trưa mày ăn cùng Thẩm đạo đúng không, vậy tao tự mình giải quyết, đến bây giờ tao còn chưa ăn gì, sắp c.h.ế.t đói rồi.”