Nó thường một mình cặm cụi trước bản vẽ trong sách, có khi suốt cả buổi chiều.
Nó tháo tung ổ khóa đồng duy nhất trong cung của ta ra để nghiên cứu cấu tạo bên trong, rồi lại cẩn thận lắp lại.
Trong mắt nó có ánh sáng, ánh sáng thuần khiết của niềm tò mò và tình yêu dành cho thế giới chưa biết.
Lòng ta khẽ rung động.
Ta dùng bạc dọa dẫm được từ Lưu An để bí mật hối lộ một tiểu thái giám chuyên ra ngoài cung mua sắm, nhờ hắn mang về ít gỗ và vài dụng cụ đơn giản.
Ta giấu những thứ đó dưới gầm giường, không nói cho Tiêu Huyền biết.
Chỉ là vào một lần nó đang mải mê đọc sách, ta giả vờ lơ đãng nói:
“Chỉ đọc thì có ích gì? Thợ giỏi thật sự là người tự tay làm ra đồ của mình.”
Nó nghe vào.
Vài ngày sau, ta phát hiện vài miếng gỗ dưới gầm giường đã biến mất.
Lại thêm vài ngày nữa, khi ta dọn phòng, trong góc sâu nhất dưới giường nó, ta phát hiện một món đồ gọt từ gỗ, vuông vức, có mũi, có mắt.
Tuy thô ráp, nhưng ta nhận ra ngay đó là một con ch.ó nhỏ.
Ta giả vờ không thấy gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Ta đã tặng cho nó một bí mật, một bí mật thuộc về riêng nó, và có thể mang đến niềm vui cho nó.
Ta mong rằng hạt giống ấy, trong lòng nó, sẽ nở ra một đóa hoa hoàn toàn khác với quyền mưu và toan tính.
13
Mối quan hệ giữa mẫu tử ta đang âm thầm thay đổi.
Nó vẫn cùng ta bàn chuyện “thế cục” trong thư phòng, phân tích động thái của từng vị hoàng tử.
Nhưng nhiều khi, nó sẽ chia sẻ với ta những phát hiện nho nhỏ của riêng nó.
Ví dụ, nó phát hiện chong chóng làm bằng tre quay nhanh hơn loại làm bằng gỗ.
Ví dụ, nó tìm ra nếu ghép vài bánh răng nhỏ lại với nhau, có thể chế thành một người gỗ biết đi.
Nó không còn chỉ là “vị bạo quân tương lai” cần ta bảo vệ và dạy dỗ.
Nó đã trở thành một cậu bé có m.á.u thịt, có sở thích và đam mê của riêng mình.
Bước ngoặt thực sự đến vào một đêm mưa.
Lúc đó ta đã được cung nữ hầu hạ lên giường đi ngủ, thì cửa điện khẽ hé mở.
Dáng người nhỏ bé của Tiêu Huyền len vào qua khe cửa.
O Mai d.a.o Muoi
Trong tay nó cầm một thứ gì đó, nhờ ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, ta nhìn rõ, đó là một con chim gỗ nhỏ bằng bàn tay.
Nó đi đến cạnh giường ta, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt con chim gỗ bên gối ta.
Ta giả vờ ngủ say, không nhúc nhích.
Nó đứng yên một lúc, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, rồi lặng lẽ rời đi.
Chờ nó đi rồi, ta mới nhặt con chim gỗ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/8.html.]
So với con ch.ó nhỏ lần trước, món này tinh xảo hơn nhiều.
Cánh chim được mài nhẵn nhụi, còn khắc hoa văn lông vũ rất tỉ mỉ.
Điều khiến ta bất ngờ nhất là bụng chim có một chiếc tay quay nhỏ.
Ta nhẹ nhàng xoay tay quay…
Đôi cánh của con chim gỗ thực sự vỗ lên hai cái.
Trái tim ta, trong khoảnh khắc ấy, được một dòng ấm áp bao phủ.
Ta hiểu, đây không chỉ là một món đồ chơi.
Đây là lần đầu tiên, nó chủ động chia sẻ với ta một báu vật quý giá và bí mật nhất trong lòng nó.
Đây không phải là lễ vật của Lục hoàng tử dâng lên mẫu phi.
Mà là món quà của một đứa con, dành cho người mẫu thân mà nó tin tưởng nhất.
Ta cầm con chim gỗ ấy, suốt đêm không ngủ.
Ta chợt cảm thấy, có lẽ ta thực sự có thể thay đổi vận mệnh của nó.
Bởi vì, chính ta cũng đang được nó thay đổi.
14
Những ngày mẫu tử ta sống ở cung Thừa Càn, là những ngày bình yên hiếm có.
Vì chuyện trong yến tiệc Trung Thu, vị trí của Tiêu Huyền trong thư phòng đã có sự thay đổi vị thế.
Tam hoàng tử Tiêu Cảnh bị cấm túc, những hoàng tử khác không dám công khai khiêu khích nó nữa.
Còn hoàng đế Tiêu Diễn, bắt đầu quan tâm đến chúng ta nhiều hơn.
Dù chàng không trực tiếp bước vào cung của ta lần nào, nhưng lại thường phái người mang đến vài món đồ bản thưởng, khi là vài xấp lụa tốt, lúc là vài đĩa điểm tâm tinh xảo.
Ta biết, đây không phải là tình phụ tử, mà là sự giám sát và kiểm soát của một đế vương đối với tài sản của mình.
Chàng bắt đầu chú ý đến ta, một phi tần bị phế, nhưng có thể khuấy động phong vân.
Và sự chú ý ấy, nhanh chóng chuyển thành thử thách trực diện.
Một trưa nọ, tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế, Lý Đức Toàn, đích thân đến cung của ta, truyền khẩu dụ của hoàng thượng, triệu ta một mình đến ngự thư phòng.
Ta hiểu, điều nên đến rồi cũng đến.
Ta dặn dò Tiêu Huyền chăm chỉ đọc sách, rồi theo Lý Đức Toàn rời đi.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Diễn đang phê duyệt tấu chương.
Chàng không bắt ta quỳ, cũng không cho ta ngồi, chỉ để ta đứng yên đó.
Nửa canh giờ sau, chàng mới buông bút chu sa, ngẩng lên nhìn ta bằng ánh mắt sâu không đáy.
“Ngươi cũng giỏi tính toán đấy.”
Chàng mở lời, giọng không rõ vui hay giận.