Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:32:39
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta nhìn theo bóng lưng khuất nhục rời đi của hắn, khẽ cười lạnh.

 

Ở trong cái hậu cung này, chỉ biết nhẫn nhịn là không đủ.

 

Ngươi phải biết… cắn lại.

 

Phải đem những kẻ từng ức h.i.ế.p ngươi, tính cả vốn lẫn lãi, từng miếng một… đòi lại tất cả.

 

Ta đem đạo lý ấy, dạy cho Tiêu Huyền.

 

Ta nói với nó, Thượng thư phòng còn nguy hiểm hơn cả lãnh cung.

 

Ở đó không có đ.ấ.m đá, chỉ có những lưỡi d.a.o giấu trong nụ cười.

 

“Đừng sợ.” 

 

Ta xoa đầu nó.

 

“Bọn họ có quy củ của bọn họ, còn chúng ta, có mưu kế của chúng ta. Mẫu phi sẽ dạy con tất cả những gì ta biết.”

 

8

 

Những ngày ở Thượng thư phòng, quả đúng như ta dự đoán.

 

Tiêu Huyền trở thành đối tượng bị tất cả các hoàng tử bắt nạt.

 

Nó mặc bộ y phục cũ kỹ đã bạc màu, đứng giữa đám hoàng tử ăn sung mặc sướng, chẳng khác nào một con quạ tơi tả lạc vào giữa bầy công rực rỡ.

 

Kẻ cầm đầu cô lập hắn chính là Tam hoàng tử Tiêu Cảnh, con trai của Thục phi.

 

Hắn kéo bè kết phái với mấy hoàng tử khác, lúc học thì cố ý hất đổ nghiên mực của Tiêu Huyền, làm bẩn bài vở mà con ta đã cẩn thận sao chép từng nét.

 

Lúc tan học lại cố tình đưa chân ngáng đường, khiến Tiêu Huyền ngã lăn lóc, quần áo lấm lem.

 

Thái phó dạy học là một học sĩ cổ hủ, chỉ biết giảng “chi hồ giả dã”, xưa nay luôn mắt nhắm mắt mở với mấy chuyện “chọc ghẹo trẻ con” giữa các hoàng tử.

 

Tiêu Huyền khi trở về không khóc, cũng không kể lể.

 

Nó chỉ ngồi lặng lẽ một góc, tự lau sạch quyển sách dính bẩn, ánh mắt âm u đáng sợ.

 

Ta không vội ra mặt thay con.

 

Ta biết, ta có thể giúp nó một lần, chứ không thể bảo vệ nó cả đời. 

 

Nó nhất định phải học cách tự mình đối mặt.

 

Ta chỉ bước lại, kéo nó đến bên cạnh mình, hỏi nhẹ:

 

“Hôm nay học được gì rồi?”

 

Nó đáp: “Thái phó giảng Luận ngữ. Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích.”

 

“Vậy con thấy, Tam hoàng tử là quân tử hay tiểu nhân?”

 

Nó cắn môi, không trả lời.

 

“Huyền nhi, đạo lý trong sách là để dạy người quân tử. Nhưng nếu đối phương là tiểu nhân, mà con cứ cố nói lý với hắn, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, chỉ tự chuốc lấy khổ.”

O Mai d.a.o muoi

Ta lấy một bàn cờ, bày ra trước mặt nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/5.html.]

 

“Thượng thư phòng, cũng giống như một tiểu triều đình. Thái phó là hoàng đế của các con.”

 

“ Ông ta ngồi cao cao tại thượng, chỉ cần không xảy ra đại sự, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào. Còn các con, chính là các vị đại thần.”

 

Ta chỉ vào quân đen trên bàn cờ.

 

“Tam hoàng tử Tiêu Cảnh, mẫu phi được sủng ái, nên hắn là quân cờ thế lực nhất trên bàn cờ này. Bên cạnh hắn còn có Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, đó là bè cánh của hắn.”

 

Ta lại chỉ vài quân trắng bên kia.

 

“Đại hoàng tử Tiêu Thừa, mẫu thân là Tiên hoàng hậu, tuy là đích trưởng tử nhưng ngoại tộc thất thế, hiện tại bị Tiêu Cảnh chèn ép khắp nơi. Ngũ hoàng tử thì mẫu thân thân phận thấp, tính tình nhu nhược. Họ, chính là những người con có thể tranh thủ.”

 

Ánh mắt Tiêu Huyền sáng rực.

 

“Mẫu phi muốn con kéo họ về phe mình, cùng đối phó với Tam ca sao?”

 

“Không.” 

 

Ta lắc đầu.

 

“Đối phó tiểu nhân, không thể chỉ dựa vào kết bè kéo cánh. Con cần dùng đến… bẫy nâng lên để g.i.ế.c c.h.ế.t.”

 

“Bẫy nâng lên?”

 

“Đúng.” 

 

Ta đặt xuống một quân cờ, ăn luôn quân của đối phương.

 

“Con phải khiến hắn nghĩ rằng hắn muốn làm gì cũng được. Phải khiến hắn tưởng rằng con là quả hồng mềm dễ bóp nhất.”

 

“Phải để hắn liên tục mắc lỗi, phạm sai càng ngày càng nghiêm trọng.Sau đó, chọn một thời cơ thích hợp nhất, đem hết thảy những sai lầm đó… bày ra trước mặt vị ‘hoàng đế’ cao cao tại thượng kia.”

 

“Để hắn tận mắt nhìn thấy, đứa con trai mà hắn sủng ái nhất, là kẻ ngạo mạn, càn rỡ, bắt nạt huynh đệ đến mức nào.”

 

“Đến khi ấy, con thậm chí chẳng cần tự mình ra tay. Thái phó vì giữ công bằng, tự nhiên sẽ phạt hắn thật nặng.”

 

“Mà con, đứa trẻ luôn cam chịu, nhẫn nhịn, mới là người nhận được sự thương xót và quan tâm chân chính.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Huyền, từng chữ từng lời nói rõ ràng:

 

“Huyền nhi, nhớ lấy, thợ săn giỏi nhất, thường hay xuất hiện trong hình hài con mồi. Con phải học cách yếu đuối, học cách nhẫn nhịn… rồi vào khoảnh khắc then chốt nhất, tung ra một đòn chí mạng.”

 

9

 

Tiêu Huyền là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, rất nhanh đã hiểu rõ dụng ý của ta.

 

Từ đó về sau, nó không còn phản kháng những trò khiêu khích của Tam hoàng tử Tiêu Cảnh, thậm chí còn tỏ ra càng lúc càng nhút nhát, lùi bước.

 

Tiêu Cảnh thấy hắn “biết điều” như vậy, càng trở nên vênh váo, thủ đoạn bắt nạt cũng càng quá đáng.

 

Hắn cố tình bắt chước tiếng chó sủa khi Tiêu Huyền đứng lên trả lời Thái phó, khiến cả lớp bật cười.

 

Lúc học cưỡi ngựa, hắn còn dùng đá b.ắ.n vào chân ngựa của Tiêu Huyền, khiến con ta ngã lăn từ lưng ngựa xuống.

 

Mỗi lần như thế, Tiêu Huyền đều im lặng chịu đựng, sau khi trở về Tĩnh An Viện, sẽ kể lại mọi chuyện một cách tường tận cho ta nghe.

 

Còn ta, thì giúp nó phân tích, lần nhẫn nhịn nào là đáng giá, lần lùi bước nào có thể đổi lấy con bài tốt hơn.

 

Chúng ta như hai kẻ đồng lõa thấu hiểu nhau nhất, âm thầm lên kế hoạch cho một cuộc săn lùng Tam hoàng tử.

 

Loading...