NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:32:12
Lượt xem: 194
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chủ tử thế nào thì nô tài thế ấy. Xem ra đứa trẻ này, cũng chẳng có cửa bước lên đài.”
Ta bước ra từ sau giả sơn, khẽ khom mình hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương. Con trẻ vì quá nhớ phụ hoàng nên hành động lỗ mãng, thật không cố ý.”
“Chỉ là không rõ, từ khi nào nương nương có quyền thay mặt hoàng thượng mà định đoạt xem một vị hoàng tử có xứng đáng bước lên đài hay không?”
Sắc mặt Thục phi lập tức thay đổi.
Lúc này, rèm long liễn bị một bàn tay thon dài trắng trẻo vén lên.
Tiêu Diễn bước ra.
Chàng mặc long bào màu đen, dung mạo tuấn tú nhưng thần sắc lạnh lùng.
Đôi mắt sâu thẳm của chàng đảo qua ta và Tiêu Huyền, không hề có chút ấm áp nào, chỉ có vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.
Đây chính là vị phu quân hoàng đế của ta, là phụ thân thân sinh của con trai ta.
“Chuyện gì đây?”
Chàng lạnh giọng hỏi.
Ta kéo Tiêu Huyền, cùng nhau quỳ xuống.
“Hoàng thượng thứ tội. Huyền nhi… chỉ là quá nhớ người thôi. Ban đêm trong mơ còn gọi phụ hoàng, hôm nay nghe tin ngự giá đi ngang qua, không nhịn được nên mới xúc động như vậy. Là thần thiếp dạy con không nghiêm, xin hoàng thượng trách phạt.”
Ta hạ mình hết mức, câu nào cũng xoáy sâu vào tình cảm phụ tử của Tiêu Huyền dành cho chàng.
Một đứa con nhớ phụ thân, là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu chàng vì vậy mà trừng phạt, thì ra ngoài người ta chỉ thấy chàng là kẻ bạc tình tuyệt nghĩa.
Tiêu Diễn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Huyền, rồi lại liếc qua gương mặt có bảy phần giống tiên hoàng hậu của ta, lông mày cau chặt.
Chàng im lặng một lát, cuối cùng bực bội phất tay áo.
“Được rồi, không biết thì không có tội. Lần sau đừng tái phạm, lui xuống cả đi.”
Chàng quay người muốn rời đi.
Ta biết, cơ hội chỉ có một.
O mai Dao muoi
Ta lấy hết can đảm, dập đầu về phía bóng lưng chàng.
“Hoàng thượng!”
“Thần thiếp tự biết tội nghiệt nặng nề, không dám cầu xin hoàng thượng thương xót. Chỉ là Huyền nhi ngày một lớn, đã đến tuổi khai tâm học chữ.”
“Trong lòng nó, ngày đêm chỉ nhớ hai điều: phụ hoàng… và Thánh hiền chi thư. Thần thiếp cả gan, khẩn cầu hoàng thượng… cho Huyền nhi một cơ hội, được vào Thượng thư phòng học tập cùng các hoàng tử.”
7
Tiêu Diễn dừng bước.
Chàng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt để lại một câu: “Trẫm biết rồi.” Rồi dẫn Thục phi rời đi.
Ta biết, chuyện này coi như đã thành bảy phần.
Một cơ hội đọc sách, với chàng mà nói chỉ là một câu nói, không có lý do gì để từ chối một hoàng tử “nhớ phụ thân khôn nguôi, khao khát Thánh hiền chi đạo”.
Ta dẫn Tiêu Huyền trở về cung Vĩnh Ninh, ánh mắt của Lưu An nhìn ta đã khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/4.html.]
Không còn là khinh thường đơn thuần nữa, mà đã có thêm chút dè chừng và dò xét.
Hắn không thể đoán được vị trí thật sự của ta trong lòng hoàng thượng.
Chính cái “không chắc chắn” ấy, lại trở thành bùa hộ mệnh của ta.
Quả nhiên, sáng hôm sau, một đạo thánh chỉ được ban đến cung Vĩnh Ninh.
Không phải cho ta, mà là cho Tiêu Huyền.
Hoàng thượng chuẩn cho Lục hoàng tử Tiêu Huyền, ba ngày sau nhập học tại Thượng thư phòng, cùng các hoàng tử nghe giảng.
Đồng thời, để “thuận tiện việc học”, hai mẫu tử ta được dời khỏi cung Vĩnh Ninh đổ nát, chuyển tới “Tĩnh An Viện” gần Thượng thư phòng, nơi đã được tu sửa lại sơ qua.
Dù vẫn là chỗ hẻo lánh, nhưng so với lãnh cung, quả thực là một trời một vực.
Quan trọng nhất là, Nội vụ phủ cũng phân xuống hai cung nữ và thái giám cố định cho chúng ta, tiền trợ cấp hàng tháng cũng được phát đúng hạn, từ nay không cần phải nhìn sắc mặt Lưu An mà sống nữa.
Ta đã thắng.
Thắng được không gian để sống, cũng thắng được chiếc vé bước vào tương lai cho Tiêu Huyền.
Ngày chuyển đến Tĩnh An Viện, việc đầu tiên ta làm là gọi riêng Lưu An đến gặp.
Ta không nói gì, chỉ thong thả thưởng thức ly trà Long Tỉnh vừa được ban đến.
Hắn đứng bên dưới, mồ hôi lạnh túa ra, không dám thở mạnh.
Chờ ta uống xong một ly, mới chậm rãi mở miệng:
“Công công à, bổn cung niệm tình người đã ở trong cung lâu năm, những chuyện trước kia, ta sẽ không so đo.”
Hắn như được đại xá, lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Nương nương nhân từ, nô tài tạ ơn nương nương ban ơn!”
“Chỉ là…”
Ta đổi giọng:
“Nghe nói ngươi bao năm qua ăn chặn phần của cung Vĩnh Ninh, bỏ túi riêng không ít. Đến cả một nha hoàn giặt đồ cũng dám hắt nước bẩn lên người Lục hoàng tử.”
“Nếu những chuyện này bị ghi lại trong sổ sách của Nội vụ phủ, cái ghế tổng quản của ngươi, e là cũng không ngồi được bao lâu nữa.”
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt như tờ giấy.
“Thế này đi.”
Ta làm ra vẻ rộng lượng, vung tay áo:
“Ngươi đem số bạc đã tham ô bao năm qua, tính toán lại thành năm trăm lượng, gửi đến cho bổn cung.”
“Bổn cung xem như không biết gì hết. Ngươi vẫn làm tổng quản của ngươi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Thế nào?”
Hắn ngạc nhiên nhìn ta, dường như không ngờ ta lại thẳng thắn tống tiền đến vậy.
Nhưng hắn không dám không đồng ý.
So với mất chức, thậm chí mất mạng, năm trăm lượng bạc đúng là cái giá quá rẻ để mua lấy sự bình yên.
Hắn nghiến răng, từ kẽ răng nặn ra từng chữ:
“Nô tài… tuân mệnh.”