Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:31:25
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một buổi chiều, ta lấy cớ ngồi trong phòng vá áo, len lén nhìn qua khe cửa.

 

Trong sân, hai tiểu thái giám đang đùa giỡn, một tên “vô tình” hắt cả xô nước bẩn lên người Tiêu Huyền vừa mới bước ra.

 

Toàn thân nó ướt sũng, run rẩy vì lạnh, nhưng chỉ nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ quay vào thay y phục.

 

Hai tên thái giám thì đứng cười trộm ở một bên.

 

Tim ta trầm hẳn xuống.

 

Lưu An không dám công khai ngược đãi chúng ta, nhưng đám tay chân của hắn thì có cả trăm cách để hành hạ một hoàng tử không được sủng ái.

 

Chỉ có cơm ăn thôi, không thể giúp Tiêu Huyền xây dựng tự tin.

 

Điều nó cần là… tôn nghiêm.

 

Tối đến, ta giúp nó lau người, nhìn vết bầm tím nơi lưng nó, nhẹ giọng hỏi:

 

“Đau không?”

 

Thân thể nó khẽ cứng lại, gật đầu.

 

“Muốn khiến bọn họ đau gấp trăm lần không?”

 

Nó ngẩng phắt đầu, trong mắt có kinh ngạc, có khát vọng, và cả một chút sợ hãi.

 

“Nhưng… bọn họ đông người.”

 

“Đông người không có nghĩa là sẽ thắng.” 

 

Ta cầm lấy một cục than, vẽ vài vòng tròn trên mặt đất.

 

“Sức không bằng người, thì phải dùng mưu kế. Đánh rắn, phải đánh vào bảy tấc. g.i.ế.c gà, là để dọa khỉ.”

 

Ta nhìn nó, như một thợ săn kiên nhẫn nhất, dạy dỗ đứa con non nớt của mình.

 

“Mẫu phi sẽ dạy con kế đầu tiên của chúng ta.”

 

“g.i.ế.c gà dọa khỉ.”

 

4

 

Buổi tối, ta kéo Tiêu Huyền trốn sau một hòn giả sơn đổ nát, nằm trên con đường mà Tiểu Đức Tử nhất định sẽ đi ngang qua khi trở về chỗ ở.

 

“Huyền nhi, nghe kỹ lời ta.” 

 

Ta ghé sát tai nó thì thầm: 

 

“Lát nữa, bất kể con thấy gì, tuyệt đối không được lên tiếng. Đợi khi ta ra hiệu, con hãy chạy ra ngoài, nói rằng con nằm mơ thấy một tỷ tỷ mặc đồ đỏ.”

 

“Nàng ấy nói với con rằng, nàng bị oan uổng mà c.h.ế.t, xác chôn ngay dưới hòn giả sơn này. Ai dám bắt nạt con, nàng sẽ tới đòi mạng kẻ đó.”

 

Tiêu Huyền như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh, trong mắt không chỉ có căng thẳng, mà còn có một tia phấn khích.

 

Chúng ta chờ chừng một nén hương.

O Mai d.a.o Muoi

Tiểu Đức Tử xách theo đèn lồng, vừa đi vừa ngâm nga hát, chậm rãi bước tới.

 

Khi hắn vừa đi ngang hòn giả sơn, ta ném mạnh một cục bùn trộn rêu và mảnh gỗ mục về phía chân hắn.

 

“Cái gì thế?!”

 

Tiểu Đức Tử giật nảy mình, suýt đánh rơi cả đèn lồng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/2.html.]

 

Hắn cúi đầu nhìn dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một đống đen ngòm bốc mùi hôi thối như vừa được đào lên từ mộ.

 

Trong lòng hắn bắt đầu nổi da gà.

 

Ta nhân cơ hội, dùng một cây trúc nhỏ nâng tấm vải có vẽ mặt quỷ lên, từ sau giả sơn từ từ đưa ra, tấm vải bay lượn trong gió đêm.

 

“Ai… ai ở đó?!”

 

Giọng hắn run bần bật, ánh mắt dán chặt vào tấm “mặt quỷ” mờ mờ ảo ảo trong bóng tối, sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

 

Ta bóp cổ họng, phát ra một chuỗi tiếng khóc ai oán, mơ hồ như vọng từ địa phủ lên.

 

Lần này, Tiểu Đức Tử hoàn toàn sụp đổ.

 

“Có ma a a a!!”

 

Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, ném cả đèn lồng, vừa lăn vừa bò mà bỏ chạy.

 

Đúng lúc đó, ta đẩy nhẹ Tiêu Huyền một cái.

 

Nó lập tức hiểu ý, lồm cồm bò ra từ sau giả sơn, vừa vặn đụng vào Lưu An cùng mấy tên thái giám khác đang nghe tiếng động chạy tới.

 

“Mẫu phi! Mẫu phi cứu con với!”

 

Tiêu Huyền ôm lấy đùi Lưu An, khóc đến mức không thở nổi.

 

“Con mơ thấy tỷ tỷ mặc đồ đỏ! Tỷ ấy nói tỷ ấy c.h.ế.t rất thảm, bị chôn ngay dưới giả sơn! Tỷ ấy nói ai bắt nạt con… tỷ ấy… tỷ ấy sẽ tới lấy mạng người đó!”

 

Nó vừa khóc, vừa run run chỉ về phía giả sơn.

 

Lưu An nhìn theo tay nó, chỉ thấy một chiếc đèn lồng lăn dưới đất, và tấm vải rách đang bay phất phơ trong gió.

 

Trong cung vốn đã nhiều chuyện âm u, những oan hồn c.h.ế.t thảm lại càng chẳng thiếu.

 

Lưu An là kẻ leo lên từ tầng đáy, càng sợ mấy thứ này.

 

Hắn lập tức đá Tiểu Đức Tử một cú thật mạnh, mắng: 

 

“Đồ vô dụng! Dám làm kinh động quý nhân, còn hù hoàng tử điện hạ sợ hãi! Người đâu, kéo hắn xuống, đánh năm mươi trượng vào miệng cho ta!”

 

Hắn không dám xác minh xem dưới giả sơn có thực sự có ma hay không.

 

Hắn chỉ biết đổ hết lỗi cho Tiểu Đức Tử, để xoa dịu “oan hồn” có thể đang giận dữ.

 

Sau đêm đó, cả cung Vĩnh Ninh đều bao trùm bởi một bầu không khí im lặng quái dị.

 

Ta và Tiêu Huyền nằm trên giường, nó khẽ hỏi ta: 

 

“Mẫu phi, có ma thật sao?”

 

Ta vuốt đầu nó, nhẹ giọng nói: 

 

“Không có ma.”

 

“Vậy tại sao bọn họ lại sợ như thế?”

 

“Bởi vì trong lòng họ có quỷ.” 

 

Ta nhìn nó, nghiêm túc giải thích: 

 

“Huyền nhi, con phải nhớ, thứ khiến con người sợ hãi, chưa bao giờ là quỷ thần, mà là nỗi sợ trong lòng mình.”

 

Loading...