Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 14

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:37:05
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa ta và chàng, từ đây đã đạt đến một liên minh hoàn toàn mới, vượt khỏi giới hạn nam nữ, mà là một sự kết hợp chính trị.

 

Ta biết, trong đó có nhu cầu đối với trí tuệ của ta, có sự áy náy của chàng với Tiêu Huyền, và có cả toan tính quyền lực của một đế vương.

 

Nhưng cho dù thế nào, ta đã an toàn.

 

Ta dựa vào đứa con mà mình dạy dỗ bằng chính tay mình, mà đứng vững trong cơn bão này.

 

23

 

Từ khi trở thành Huệ Quý phi, cuộc sống của ta thay đổi hoàn toàn.

 

Ta có quyền lực, có tâm phúc riêng.

 

Không còn ai trong hậu cung dám coi thường mẫu tử ta.

 

Tiêu Huyền cũng vì địa vị của ta mà danh vọng trong triều ngày càng cao.

 

Xung quanh nó dần tập hợp nhiều hoàng tử, thậm chí cả các đại thần trong triều cũng bắt đầu ngả về phía nó.

 

Nó càng lúc càng tiến gần đến vị trí chí tôn kia.

 

Mọi thứ, có vẻ như đều đang đi theo hướng tốt đẹp nhất.

 

Nhưng trong lòng ta, vẫn luôn có một khúc mắc không thể gỡ bỏ.

 

Bởi ta biết, ta vốn không thuộc về thế giới này.

 

Ta là một linh hồn đến từ dị thế.

 

Một kẻ đã chiếm lấy thân thể người khác, một kẻ vượt ranh giới mà đến.

 

Bí mật ấy, như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim ta.

 

Và ta quyết định, phải nói ra với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

 

Trong một đêm tuyết rơi, ta gọi cả Tiêu Huyền và Tiêu Diễn đến tẩm điện của mình.

 

Ta không trực tiếp nói ra thân phận mình.

 

Ta chỉ kể cho họ nghe một câu chuyện.

 

Một câu chuyện về “linh hồn”.

 

“Ngày xưa, có một linh hồn. Linh hồn ấy đến từ một nơi rất xa. Nơi đó không có cung cấm, không có hoàng đế, nơi mà nữ nhân cũng có thể đọc sách, làm quan như nam nhân.”

O mai d.a.o Muoi

“Rồi một ngày, linh hồn ấy đi lạc. Nàng vô tình rơi vào một cơ thể xinh đẹp đã mất đi lính hônf.”

 

“Nàng rất sợ. Nhưng nàng cũng rất may mắn, vì trong cơ thể ấy, nàng gặp được một đứa trẻ cần được bảo vệ.”

 

“Nàng dạy đứa trẻ ấy đọc sách, dạy nó mưu lược, dạy nó cách tự bảo vệ bản thân. Dần dần, nàng nhận ra, nàng không thể rời xa đứa trẻ ấy nữa.”

 

“Nàng yêu nó, còn hơn cả yêu chính mình.”

 

Ta kể rất chậm, giọng nói rất nhẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/14.html.]

Tiêu Huyền lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt càng lúc càng giống Tiêu Diễn, thâm trầm và sâu xa, không mang vẻ kinh ngạc, mà là thứ dịu dàng như đã sớm hiểu ra tất cả.

 

Nó bước tới, nắm lấy tay ta, áp mặt lên mu bàn tay ta.

 

“Mẫu phi.” 

 

Nó khẽ nói:

 

“Dù người là ai, đến từ đâu, người vẫn mãi là mẫu phi của con. Mãi mãi là vậy.”

 

Nước mắt ta lập tức rơi xuống.

 

Còn Tiêu Diễn, từ đầu đến cuối không nói một lời.

 

Chỉ lặng lẽ nhìn ta, thật lâu, thật sâu.

 

Cuối cùng, chàng đứng dậy, bước đến trước mặt ta, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má ta.

 

“Trẫm biết rồi.”

 

Chàng nói.

 

“Dù nàng là ai…”

 

“Từ nay về sau, nàng chỉ là Huệ Quý phi của trẫm.”

 

Trong mắt chàng, không còn nghi ngờ, không còn cảnh giác, chỉ còn sự bao dung và quyết đoán của một đế vương.

 

Khoảnh khắc ấy, ta biết, ta đã có được điều mình thật sự mong muốn.

 

Không phải tình yêu, không phải sủng ái.

 

Mà là một mái nhà.

 

Một sự công nhận.

 

Một cảm giác thuộc về, cho phép ta an tâm ở lại nơi này.

 

Kế hoạch nuôi dưỡng bạo quân của ta, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.

 

Ta không nuôi thành một bạo quân.

 

Ta chỉ nuôi ra… một mái ấm.

 

Một mái ấm ấm áp, có thể che mưa chắn gió cho ta.

 

- Hoàn văn - 

 

Loading...