Hắn là chiến thần của Đại Lương, cũng là ca ca của tiên hoàng hậu, là cữu cữu của đại hoàng tử Tiêu Thừa.
Hắn trấn thủ biên cương quanh năm, lần này phụng chỉ hồi kinh để báo cáo công trạng.
Trong yến tiệc gia đình, hắn lần đầu nhìn thấy ta.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt của ta, vị tướng quân từng trải, một người từng đối mặt với ngàn quân địch mà không biến sắc, lại thất thố đến mức đánh rơi cả chén rượu trong tay.
Hắn trừng mắt nhìn ta, môi run rẩy, trong mắt là chấn động, là nghi hoặc, là đau lòng, là... nỗi nhớ không có điểm dừng.
Hắn nghẹn ngào gọi một cái tên:
“A Loan.”
A Loan, là khuê danh của tiên hoàng hậu, Trương Tri Loan.
Còn ta, tên là Trương Tri Ý.
Không khí cả buổi tiệc lập tức đóng băng.
Gương mặt Tiêu Diễn trở nên lạnh hơn cả băng tuyết.
Còn ta, như rơi vào hầm băng.
Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao gương mặt của ta lại giống tiên hoàng hậu đến thế.
Chúng ta, có lẽ vốn dĩ là tỷ muội ruột.
Và việc ta nhập cung, từ đầu đến cuối... có thể chỉ là một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Ta không phải thế thân.
Ta là một quân cờ, một quân cờ được dùng để kìm hãm hoàng quyền, để hồi sinh dã tâm của một gia tộc.
22
Sự xuất hiện của Trương Viễn khiến ta hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thân thế của ta, trở thành lưỡi đ.a.o lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
O mai d.a.o Muoi
Tiêu Diễn không lập tức nổi giận, nhưng ánh mắt chàng nhìn ta đã tràn đầy dò xét và nghi kỵ.
Chàng giam lỏng ta trong Thừa Càn cung, cắt đứt mọi liên hệ của ta với bên ngoài.
Chàng bắt đầu điều tra quá khứ của ta một cách điên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/13.html.]
Ta như con bướm mắc kẹt trong mạng nhện, chỉ có thể chờ đợi phán quyết của số phận.
Ta tưởng mình cầm chắc cái c.h.ế.t.
Nhưng lần này, người cứu ta lại là Tiêu Huyền.
Nó đã không còn là đứa trẻ cần ta bảo vệ mọi lúc mọi nơi.
Những năm tháng trưởng thành đã khiến nó trở thành một thiếu niên thực thụ.
Nó nhìn ra nỗi lo của ta, cũng cảm nhận được sóng ngầm đang dâng trào trong cung.
Nó không hỏi ta bất cứ điều gì.
Chỉ âm thầm dùng cách của mình để bảo vệ ta.
Nó chủ động tìm đến đại hoàng tử Tiêu Thừa.
Nó nói với cữu cữu mình, Trương Viễn:
“Mẫu phi chính là mẫu phi. Người không phải ai khác. Nếu cữu cữu thực lòng thương yêu đại hoàng huynh, thì không nên kéo người vào chuyện tranh đoạt này.”
Nó lại đến gặp hoàng đế Tiêu Diễn.
Nó quỳ trước ngự thư phòng, quỳ mãi không đứng dậy.
Nó nói: “Phụ hoàng, mẫu phi là người thân duy nhất của nhi thần. Dù người là ai, dù quá khứ ra sao, người cũng chỉ là mẫu phi của nhi thần. Nếu phụ hoàng nhất định phải động đến người, xin hãy g.i.ế.c nhi thần trước.”
Những lời ấy, hành động ấy, không chỉ khiến hậu cung chấn động, mà còn khiến Tiêu Diễn cảm động sâu sắc.
Chàng gọi Tiêu Huyền vào ngự thư phòng, phụ tử họ đã có một cuộc trò chuyện kéo dài suốt đêm.
Không ai biết họ nói gì.
Chỉ biết, hôm sau Tiêu Diễn ban ra một đạo thánh chỉ.
Sắc phong ta làm Quý phi, ban hiệu “Huệ”, thay mặt hoàng hậu chấp chính, thống lĩnh Lục Cung.
Chàng không cho ta tình yêu, nhưng đã cho ta địa vị và quyền lực cao nhất mà một nữ nhân hậu cung có thể có.
Chàng không truy xét thân thế của ta, nhưng dùng cách này tuyên bố với cả thiên hạ:
Ta là người của chàng, là mẫu phi của Lục hoàng tử, là tồn tại không ai có thể lay chuyển trong hậu cung.