Sự xa cách ấy khiến chàng nghi hoặc và bực bội.
Ánh mắt từng tràn đầy tán thưởng, dần mang theo sắc chiếm hữu âm u.
Chàng bắt đầu thưởng cho ta đủ loại: y phục lộng lẫy, trân bảo quý giá, thậm chí là bút mực chàng từng dùng.
Cả hậu cung đều biết: Vãn tần hiện là người trong lòng hoàng thượng.
Nhưng chỉ ta biết, chàng không phải yêu ta.
Chàng đang dùng cách của đế vương để đánh dấu vật sở hữu của mình.
Chàng muốn biến ta, hoàn toàn trở thành người của chàng, dù là thể xác, hay tư tưởng.
Ta lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi đã lâu không thấy.
Ta sợ bản thân sẽ bước vào chiếc lồng tên gọi “tình yêu” kia, một lần nữa không thể thoát ra.
20
Sự sủng ái đối với ta đã hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa đố kỵ trong lòng Thục tần.
Khi tam hoàng tử mãn hạn cấm túc, nàng bày ra một âm mưu độc ác nhằm vào mẫu tử ta.
Nàng mua chuộc một tiểu thái giám mới đến trong cung ta, nhân lúc ta dẫn Tiêu Huyền ra sân thả diều, sai người lén vào phòng, lục được một vật “đại nghịch bất đạo” giấu dưới giường của ta.
Một búp bê vải bị cắm đầy kim bạc, trên người còn viết ngày tháng năm sinh của hoàng đế.
Là chú thuật nguyền rủa, là thứ độc ác nhất trong những điều cấm kỵ ở hậu cung.
Tang chứng vật chứng đều đủ.
Thục tần dẫn người đến, khí thế hùng hổ, áp giải mẫu tử ta đến trước mặt hoàng đế.
Nàng quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết:
“Hoàng thượng, thiếp đã biết Vãn tần dã tâm lang sói từ lâu! Bề ngoài tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng sau lưng lại thi triển chú thuật nguyền rủa hoàng thượng, âm mưu nâng lục hoàng tử lên ngôi!”
Mọi phi tần, cung nhân trong điện nhìn ta như nhìn một kẻ đã c.h.ế.t.
Tiêu Huyền sợ tới mức mặt trắng bệch, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.
Ta lại vô cùng bình tĩnh.
Ta thậm chí còn đủ tâm trạng để mỉm cười với tên tiểu thái giám đang bị trói gô, quỳ gối "chỉ đích danh" ta.
Tiêu Diễn ngồi trên long ỷ, mặt trầm như nước.
Chàng nhìn ta, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ là thất vọng và lạnh lẽo sâu thẳm.
Chàng chậm rãi cất tiếng:
“Vãn tần, khanh còn gì để nói?”
Ta không vội biện bạch, mà quay sang tên thái giám, dịu dàng hỏi:
O mai d.a.o Muoi
“Ngươi nói búp bê ấy được tìm thấy dưới giường ta?”
“Dạ!”
Tên thái giám lảng tránh ánh mắt, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng.
“Ồ?”
Ta cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/12.html.]
“Tẩm điện của bản cung luôn có người canh gác ngày đêm, giường của bản cung mỗi ngày đều có cung nữ riêng phụ trách dọn dẹp.”
“Ngươi chỉ là tiểu thái giám chuyên quét dọn ngoài viện, làm sao có thể thần không biết quỷ không hay vào nội thất của bản cung, lại còn biết chính xác thứ ấy giấu dưới gầm giường?”
Mặt hắn tái nhợt trong nháy mắt.
Ta lại quay sang nhìn Thục tần:
“Nương nương tới cũng thật đúng lúc. Trước vừa phát hiện đồ, sau liền mang người và vật chứng đến.”
“Người không rõ nội tình, chắc sẽ tưởng ngài biết trước nó được giấu ở đâu rồi.”
Tiếng khóc của Thục tần ngừng bặt, giận dữ quát:
“Ngươi đừng ngậm m.á.u phun người! Rõ ràng là ngươi chột dạ cãi cọ!”
“Ta có chột dạ hay không, hoàng thượng kiểm tra liền biết.”
Ta quay sang Tiêu Diễn, điềm nhiên nói:
“Thần thiếp từng nghe, mỗi thợ thêu trong cung có một kiểu thêu riêng biệt. Chỉ cần xem đường kim mũi chỉ trên búp bê này, là biết đó là Tô thêu hay Thục thêu.”
“Hơn nữa, trên búp bê còn viết ngày sinh của hoàng thượng. Thần thiếp vào cung đã nhiều năm, chưa từng nghe ai nhắc đến chi tiết đó.”
“Không biết ngoài Tông Nhân Phủ chuyên quản lý gia phả hoàng thất, còn ai biết rõ chuyện cơ mật như thế?”
Từng câu từng chữ của ta đều nhắm trúng điểm then chốt.
Ánh mắt Tiêu Diễn sắc như kiếm, lập tức b.ắ.n thẳng về phía Thục tần.
Gia tộc Thục tần, đúng lúc thay, quả nhiên có người giữ chức vụ trong Tông Nhân Phủ.
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.
21
Kết cục của vụ án vu cổ là: Thục tần bị phế, đày vào lãnh cung. Còn tên tiểu thái giám kia thì bị đánh c.h.ế.t tại chỗ.
Ta lại một lần nữa giành chiến thắng.
Nhưng ta không vui nổi.
Bởi sau khi xử lý xong chuyện này, Tiêu Diễn nói với ta một câu:
“Tri Ý, sau này đừng để trẫm thất vọng nữa.”
Câu nói ấy, không hề có niềm tin, chỉ là một lời cảnh cáo.
Chàng vẫn không tin ta.
Chàng chỉ đang cân nhắc thiệt hơn, rồi chọn tin vào kết quả có lợi hơn cho bản thân.
Giữa ta và chàng, chung quy vẫn chỉ là một cuộc giao dịch.
Sau chuyện này, ta càng trở nên trầm lặng, càng thêm cẩn trọng.
Ta đem toàn bộ tâm trí dồn vào việc dạy dỗ Tiêu Huyền, cố gắng tránh gặp Tiêu Diễn một mình.
Nhưng số phận, dường như luôn thích trêu đùa ta.
Khi ta nghĩ rằng mọi thứ sẽ cứ thế trôi qua trong sự yên ả mong manh này, thì một người xuất hiện, phá vỡ tất cả.
Trấn Quốc Đại tướng quân, Trương Viễn.