Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 10

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:35:10
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên ta cảm thấy thương chàng.

 

Và càng thêm kiên định, tuyệt đối không thể để Tiêu Huyền bước lên con đường cũ của changd.

 

16

 

Chính sự thương cảm ấy khiến khi đối diện Tiêu Diễn, ta bớt đi vài phần đối đầu, thêm vài phần bình thản.

 

Vào một buổi trưa nắng đẹp, ta sai cung nữ chuẩn bị vài món điểm tâm Tiêu Huyền thích ăn, lại làm thêm mấy món mát lành, rồi bảo Tiêu Huyền tự mình đến ngự thư phòng, mời phụ hoàng cùng dùng bữa.

 

Đây là điều ta dạy nó, chủ động xuất kích.

 

Thay vì ngồi chờ một lần được triệu kiến do tâm huyết nhất thời, chi bằng tự tạo ra cơ hội gặp gỡ.

 

Tiêu Huyền rất căng thẳng, nhưng vẫn đi.

 

Ngoài dự đoán của ta, Tiêu Diễn thật sự đến.

 

Chàng không dẫn theo ai, một mình bước vào điện nhỏ vắng lặng của chúng ta.

 

Bữa cơm đó, ăn rất gượng gạo.

 

Tiêu Diễn hiển nhiên không quen kiểu không khí gia đình này, chàng ngồi rất ngay ngắn, im lặng dùng bữa, không nói một lời.

 

Tiêu Huyền càng căng thẳng hơn, cúi gằm đầu ăn cơm, không dám ngẩng mặt.

 

Ta đành chủ động mở lời. 

 

Hỏi Tiêu Huyền chuyện thú vị ở thư phòng, lại hỏi Tiêu Diễn việc triều chính dạo này có mệt không.

 

Hai phụ tử, người hỏi một câu, người trả một câu, như hai người xa lạ.

 

Thấy không khí lại sắp đông cứng, ta gắp một miếng bánh hoa quế mà Tiêu Huyền tự tay làm, bỏ vào chén của Tiêu Diễn.

 

“Hoàng thượng nếm thử xem, món này là Tiêu Huyền học lén ngự trù trong ngự thiện phòng, tự làm đó.”

 

Tiêu Diễn nhìn miếng bánh không mấy tinh xảo, thậm chí hơi méo mó trong chén, sững người.

 

Chàng ngẩng lên nhìn Tiêu Huyền.

 

Mặt Tiêu Huyền lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích:

 

“Con… con chỉ là đọc sách mỏi mắt quá, làm chơi một chút thôi.”

 

Tiêu Diễn không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn hết miếng bánh hoa quế ấy.

 

Chàng ăn rất chậm, rất nghiêm túc.

 

Ăn xong, chàng nói với Tiêu Huyền một câu: 

 

“Mùi vị không tệ.”

 

Chỉ bốn chữ đơn giản, lại khiến mắt Tiêu Huyền sáng bừng lên ngay lập tức.

 

Đó là lần đầu tiên ta thấy trên gương mặt nó có niềm vui thuần khiết khi được phụ thân công nhận.

 

Có lẽ chính Tiêu Diễn cũng không nhận ra, khi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của con trai, khóe môi lạnh lẽo của chàng cũng khẽ cong lên một chút, nhẹ đến mức gần như không thấy.

O mai d.a.o Muoi

Ta biết, tảng băng ấy… đang tan.

 

Dù chỉ là một góc nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/10.html.]

 

17

 

Sau bữa cơm trưa gượng gạo ấy, Tiêu Diễn bắt đầu đến cung của chúng ta nhiều hơn.

 

Chàng vẫn ít nói, phần lớn thời gian chỉ ngồi một bên, nhìn ta dạy Tiêu Huyền đọc sách, hoặc nhìn Tiêu Huyền một mình mày mò các cơ quan gỗ.

 

Nhưng chàng không còn như một người giám sát nữa, mà giống… một người phụ thân đang lặng lẽ bên con.

 

Tiêu Huyền cũng dần quen với sự có mặt của chàng, không còn rụt rè như trước.

 

Nó thậm chí còn dám trình bày cho Tiêu Diễn xem người gỗ biết đi mà nó vừa mới hoàn thành.

 

Tiêu Diễn nhìn người gỗ thô kệch đi loạng choạng trên đất, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên và tán thưởng.

 

Chàng hỏi: “Những thứ này… đều do con nghĩ ra?”

 

Tiêu Huyền gật đầu đầy kiêu hãnh: 

 

“Vâng! Trong sách mẫu phi đưa chỉ có bản vẽ thôi, nhưng làm sao để nó chuyển động được là con tự nghĩ cách đó!”

 

“Không tệ.” 

 

Tiêu Diễn hiếm khi khen ngợi, lần này lại buông ra một câu như vậy.

 

Lời khen từ phụ hoàng khiến lòng tự tin của Tiêu Huyền tăng vọt chưa từng thấy.

 

Biến đổi ấy, cũng thể hiện rõ ràng trong thư phòng.

 

Nó không còn là kẻ bên lề chỉ biết giữ mình. 

 

Nó bắt đầu chủ động tỏa sáng.

 

Nó dùng kiến thức cơ quan học để giúp Đại hoàng tử Tiêu Thừa sửa lại cây nỏ yêu thích, còn vô tình nói vài câu khiến Ngũ hoàng tử, đang bế tắc trong học tập, bừng tỉnh.

 

Đại hoàng tử vốn đã có phần thiện cảm với mẫu tử ta vì chuyện tiên hoàng hậu, còn Ngũ hoàng tử thì tính tình yếu đuối, lại rất kính phục những người có tài.

 

Chẳng mấy chốc, một “tiểu nhóm” gồm những hoàng tử không được sủng ái, lấy Tiêu Huyền làm trung tâm, âm thầm hình thành.

 

Họ không còn là đối tượng để Tam hoàng tử bắt nạt như trước.

 

Họ bắt đầu đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.

 

Trong bản đồ quyền lực của thư phòng, Tiêu Huyền không còn là một quân cờ cô đơn.

 

Nó đã có phe cánh, có lực lượng riêng.

 

Hôm ấy, ta nhìn thấy nó cùng mấy vị hoàng tử ngồi giữa sân, cùng nhau nghiên cứu một bản vẽ cơ quan phức tạp, vừa thảo luận vừa cười đùa rộn rã. 

 

Ánh nắng chiếu lên gương mặt trẻ trung của bọn nhỏ, đầy sức sống.

 

Ta chợt nhận ra, mục tiêu ban đầu của ta… chỉ là muốn nó sống sót.

 

Nhưng bây giờ, nó đang sống càng ngày càng tốt bằng chính sức lực của mình.

 

Nó đang trưởng thành, trở thành một vị hoàng đế tương lai thực thụ, có năng lực, có mưu trí… cũng có nhiệt huyết.

 

Ta thực sự mừng cho nó.

 

Và cho cả chính mình.

 

Loading...