Nhật ký nghịch tập của nữ phụ ác độc - Chương 450: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-23 19:51:13
Lượt xem: 35
Lý Tam Thuận sốt ruột đi qua đi lại, linh hồn của Khai Lâm bị thay đổi rồi, thằng bé vẫn là cháu trai của ông ấy sao?
Cơ thể phải, nhưng mà linh hồn thì không phải. Ông ấy biết đối mặt với người lạ trong cơ thể Khai Lâm này thế nào?
“Tam Thuận, ông nói xem, hay là chúng ta làm thế này…” Lưu Đại Ngân nói ra ý nghĩ của mình, biện pháp này bà ấy đã phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được.
Chủ yếu là vì hiện tại Khai Lâm không ở bên cạnh, Lưu Đại Ngân có dự cảm, không lâu nữa trong tương lai Khai Lâm sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại cho dù bà ấy muốn gọi Khai Lâm quay về, không cho cậu ấy tham gia nhiệm vụ của bộ đội, cũng không kịp nữa rồi.
Bà ấy nói ra dự cảm của mình cho Lý Tam Thuận, Lý Tam Thuận càng khó chịu hơn.
“Đại Ngân, vậy cứ làm theo kế hoạch chúng ta thương lượng đi. Bà đi làm đi, những việc khác để tôi chuẩn bị cho.”
Sao Lưu Đại Ngân có thể yên tâm đi công tác được: “Tam Thuận, tôi tới công ty sắp xếp công việc trước đã, chúng ta tách nhau ra hành động, chuẩn bị nhiều chút.”
Vân Chi
Lý Tam Thuận: “Cũng được, chúng ta phân công nhau hành động.”
Bữa sáng hôm đó Lưu Đại Ngân chỉ ăn uống qua loa rồi đến công ty sắp xếp công việc, sau đó đi thẳng đến chùa Hưng Long ở vùng ngoại thành.
Chùa Hưng Long là ngôi chùa rất nổi tiếng trong nước, chủ trì là một vị pháp sư năm nay đã hơn chín mươi tuổi.
Lưu Đại Ngân tới tìm ông, vì muốn ông ấy tụng cho mình một đoạn kinh phật để ghi âm lại, ngoài ra còn xin cho Khai Lâm một lá bùa hộ mệnh.
Chủ trì Hoằng Nhất có thân phận rất cao, cũng rất nổi tiếng, mấy năm nay gần như đã không tiếp khách nữa, lần này Lưu Đại Ngân tới, cũng không biết có thuận lợi gặp được đối phương hay không. Nhưng Lưu Đại Ngân đã quyết tâm, dù phải dùng biện pháp gì, hôm nay nhất định phải gặp được chủ trì Hoằng Nhất.
Bà ấy đã thương lượng với Lý Tam Thuận, Tống Ngôn Thắng kia chỉ là một tên cô hồn dã quỷ, có lẽ phật pháp sẽ đối phó được anh ta.
Tiếp đãi Lưu Đại Ngân là một dì ni cô, biết Lưu Đại Ngân muốn gặp chủ trì Hoằng Nhất, ni cô rất khó xử: “Thí chủ, chuyện này tôi không tự quyết được, tôi phải đi hỏi sư phụ mình đã, sau đó sư phụ còn phải báo lại cho chủ trì, mời thì chủ ngồi đây chờ một lát.”
Lưu Đại Ngân: “Vâng thưa sư phụ, tôi có thể chờ.”
Vị ni cô kia đi rất lâu, Lưu Đại Ngân đã ngồi mỏi cả chân rồi, đối phương mới quay lại.
Đi cùng cô ấy là một vị hoà thượng đã lớn tuổi, vị hoà thượng này chắp tay trước ngực, chào hỏi Lưu Đại Ngân: “Thí chủ Lưu, mời đi bên này.”
Lưu Đại Ngân đi theo vị hoà thượng ấy đến sân sau, đi vào một căn nhà trúc. Vị hoà thượng lớn tuổi chắp tay trước ngực, gọi một tiếng: “Sư tổ, con dẫn thí chủ Lưu đến rồi.”
Một giọng nói già nua vang lên từ trong phòng: “Mời thí chủ Lưu vào phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-450-phao-hoi-trong-truyen-xuyen-sach-2.html.]
Lưu Đại Ngân đẩy cửa vào trong, bên trong là một căn phòng ngồi thiền không lớn lắm, ngoài hai cái đệm hương bồ ra, thì không còn thứ gì khác.
Hoằng Nhất là một vị hoà thượng già nua có khuôn mặt hiền từ, lông mày đã chuyển sang màu trắng, trên mặt có không ít nếp nhăn.
Nhưng ánh mắt ông ấy vẫn sáng ngời, tinh thần quắc thước, nhìn qua không hề giống một ông cụ đã ngoài chín mươi.
Hai năm trước Lưu Đại Ngân từng gặp chủ trì Hoằng Nhất một lần rồi, hai năm đã trôi qua, hình như ông ấy không có thay đổi gì lớn.
Lưu Đại Ngân chắp tay trước ngực, thành kính quỳ xuống tấm đệm hương bồ, nói: “Sư phụ, lần này tôi tới đây, vì có việc này muốn nhờ sư phụ giúp đỡ.”
“Thí chủ Lưu mau đứng dậy đi, có chuyện gì thí chủ cứ việc nói.”
Lưu Đại Ngân học theo dáng ngồi của chủ trì Hoằng Nhất, ngồi lên tấm đệm hương bồ, tay chắp trước ngực, nói: “Sư phụ, tôi muốn ngài niệm cho tôi một đoạn kinh phật để tôi ghi âm lại, mang về nhà nghe, còn muốn xin một tấm bùa bình an cho cháu trai tôi.”
“Ghi âm lời niệm kinh?” Chủ trì Hoằng Nhất không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ hỏi lại: “Thí chủ muốn kinh phật về phương diện nào?”
Lưu Đại Ngân: “Loại trừ tà ma.”
Hoằng Nhất vân vê phật châu, nói: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế, sóng la tăng bóc đế, bồ đề tát bà uống, là bát tự đại uy đức chân ngôn, thích hợp với mong muốn của thí chủ.”
Lưu Đại Ngân lại dập đầu cảm ơn chủ trì Hoằng Nhất: “Cảm ơn sư phụ.”
Hoằng Nhất vẫn hiền từ, nói: “Thí chủ Lưu, cô là người có công đức lớn, bần tăng không nhận nổi lời cảm ơn của thí chủ.”
“Sư phụ, đợi chúng tôi vượt qua nguy nan ần này rồi, tôi hứa sẽ tới chùa thành tâm làm lễ cảm tạ thần linh.”
Hoằng Nhất nghe vậy chỉ cười không nói.
Lưu Đại Ngân lấy điện thoại di động ra, nhờ đại sư Hoằng Nhất niệm mấy đoạn kinh văn để mình ghi âm lại.
Ra khỏi chùa Hưng Long, Lưu Đại Ngân lại đến một ngôi chùa khác, tìm sư chủ trì ghi âm kinh phật.
Lý Tam Thuận cũng bận rộn, ông ấy cũng đi đến các đạo quán, tìm đạo sĩ già ghi âm, mua kiếm gỗ đào, phù đuổi quỷ… Không quan tâm mấy thứ này có tác dụng hay không, bọn họ đều chuẩn bị trước.
Đây là biện pháp duy nhất bọn họ nghĩ ra được.
Bận rộn suốt hai ngày, trong điện thoại của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã có rất nhiều đoạn ghi âm kinh phật và kinh văn của đạo sĩ, ngoài ra còn có một đống đồ đuổi quỷ trừ tà khác.
Nếu như không biết trước thời gian Khai Lâm sẽ xảy ra chuyện, sợ không kịp quay về, Lưu Đại Ngân còn định đi khắp cả nước bái thần cầu Phật.
Chuyện Khai Lâm giống một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, không biết khi nào sẽ rơi xuống, khiến hai vợ chồng già ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Bọn họ đã thử liên hệ với Khai Lâm rồi, nhưng mà không liên lạc được.