Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:24:40
Lượt xem: 475

Gia đình Giang Khải nghiêm khắc, nếu bị nhà trường kỷ luật mà gia đình biết, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Vương Long chính là kẻ gây ra tội ác, nếu bị kỷ luật, ông ta chắc chắn là người đầu tiên.

Vì vậy, vì cái gọi là tương lai của họ.

Mấy người đã dùng vỏ cây siết cổ vợ chồng thầy Trịnh đến chết.

Trịnh Hiểu suýt nữa đã chạy thoát, là Trần Dung đã nhặt đá đập mạnh vào đầu cô ấy, cô ấy c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Dù sao ngọn núi này cũng rộng lớn, họ đã tìm một vách đá.

Ném xác xuống đó.

Đội cứu hộ nhanh chóng tìm đến, cứ tưởng chỉ có năm người họ bị mắc kẹt.

Mãi đến mười ngày sau, có người ở thị trấn phát hiện gia đình thầy Trịnh mất tích mới báo cảnh sát.

Đội cứu hộ tìm kiếm khắp ngọn núi cũng không thấy bóng dáng họ, ai cũng biết họ đã chết, có lẽ là trượt chân xuống vực sâu, có lẽ là gặp phải thú dữ.

Không ai biết sự thật.

Càng không ai liên hệ sự mất tích của họ với mấy sinh viên đại học danh tiếng kia.

Năm người trở về trường đều tự động im lặng che giấu chuyện này.

Nhưng họ không ngờ, hôm đó Trần Dung lại dùng chiếc máy ảnh sắp hết pin quay lại toàn bộ quá trình họ ra tay.

Bà ta vốn có thể đứng ngoài cuộc nhưng lại tự biến mình thành đồng phạm, cùng chung số phận với họ.

...Chỉ để dùng chuyện này uy hiếp, gả cho Vương Thành An - người bà ta vẫn luôn thầm mến.

Ba người còn lại chủ động nhường suất học lên thạc sĩ cho Vương Thành An để bù đắp.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều đến các trường danh tiếng khác học lên cao, trở thành những giáo sư, người hướng dẫn sáng giá.

Họ được sinh viên yêu mến, họ hàng bạn bè ngưỡng mộ.

Họ cứ ngỡ rằng, mười lăm năm trước mình đã tránh được việc để lại vết nhơ trong cuộc đời.

Nào ngờ, vết nhơ đó đã khắc sâu vào tâm hồn họ, mười lăm năm qua, m.á.u tươi đầm đìa, thối rữa không chịu nổi.

Cuộc đời của họ đã mục rỗng từ lâu rồi.

Kể từ khoảnh khắc nảy sinh ý định g.i.ế.c người.

Tại sao họ thà thừa nhận g.i.ế.c người vì thức ăn, cũng không dám nói ra lý do thực sự?

Có lẽ bây giờ họ cũng hiểu ra, người bình thường căn bản sẽ không vì chuyện này mà đi g.i.ế.c người.

Hành vi của họ còn không bằng loài cầm thú.

-

Lời tự thuật của Trần Dung và đồng bọn đã gây chấn động dư luận trên sóng livestream.

“Những người này vậy mà lại là giáo viên… Thật đáng sợ.”

“Học nhiều kiến thức mà không học cách làm người thì để làm gì?”

“Không thể tưởng tượng nổi, loại cặn bã này dạy con tôi thì dạy được cái gì? Kỹ năng g.i.ế.c người phi tang xác ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-chinh-nghia-la-gi-9.html.]

Sinh viên A Đại vẫn đang hăng hái tìm kiếm cuốn băng ghi hình.

Họ lục tung gần hết trường rồi mà vẫn không tìm thấy bằng chứng mà 'Kẻ Phán Xét' nói.

Trịnh Thiển cả ngày không ăn uống gì như bị ma nhập, cứ lục lọi khắp các tòa nhà giảng dạy.

Các bạn cùng phòng đều không hiểu: “Trịnh Thiển, cậu cũng không cần liều mạng như vậy, biết đâu 'Kẻ Phán Xét' nói sai, cuốn băng không ở trường thì sao?”

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Trịnh Thiển tay không ngừng lục lọi, miệng lẩm bẩm:

“Không được, nhất định phải tìm thấy, họ đã đợi mười lăm năm rồi, mười lăm năm…”

Vừa tìm kiếm, cô vừa bật khóc, từ im lặng rơi lệ đến ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Cô là đứa trẻ được thầy Trịnh nhặt về nuôi lúc ba tuổi.

Thị trấn đó ít trẻ em, cả một trường tiểu học cũng không có, thầy Trịnh đã tự bỏ tiền ra xây một trường.

Trong trường có rất nhiều đứa trẻ giống như cô, là trẻ mồ côi hoặc là trẻ em bị bỏ rơi, bị cha mẹ bỏ mặc.

Họ gọi vợ chồng thầy Trịnh là bố mẹ.

Họ đã học bốn năm trong ngôi trường ọp ẹp đó.

Thầy Trịnh dạy học không giống những giáo viên khác, thầy thích dẫn bọn trẻ đi dọn rác ven sông, đi giúp đỡ người già neo đơn làm việc nhà, đi l.à.m t.ì.n.h nguyện ở bệnh viện.

Thầy Trịnh thường nói: “So với việc trở thành người tài giỏi, thầy mong các em trước tiên hãy học cách làm người.”

“Mọi người có thể không thành đạt nhưng phải sống ngay thẳng, làm người tốt.”

Cuối học kỳ năm lớp 4, thầy Trịnh còn đang rất vui.

Vì chị gái Trịnh Hiểu sắp trở về.

Trịnh Hiểu vừa tốt nghiệp đại học, là tấm gương cho tất cả bọn trẻ noi theo.

Trường thiếu giáo viên, cô ấy đã từ chối công việc lương cao ở thành phố, trở về làm giáo viên, nói là trước tiên sẽ đưa lứa học sinh của họ lên cấp hai đã.

Thầy Trịnh thích đi bộ đường dài trên núi, thầy nói rằng tuy bọn trẻ sinh ra ở chân núi nhưng mỗi người đều có dũng khí vượt qua những ngọn núi cao, chỉ cần leo lên được, sẽ là một cuộc sống mới.

Đợi chúng lớn hơn một chút, thầy sẽ dẫn chúng lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.

Đó là khung cảnh đẹp nhất mà thầy từng thấy.

Cho đến kỳ thi cuối kỳ năm đó.

Trước khi lên núi, thầy còn nói, sau khi về sẽ dẫn Trịnh Thiển và các bạn đến công viên giải trí ở thành phố chơi.

Trịnh Hiểu nói trên núi hoa dại nở đẹp, sẽ hái tặng mỗi cô bé một bó.

Trịnh Thiển tràn đầy mong đợi chờ mãi, chờ mãi.

Chờ ba ngày, năm ngày, mười ngày…

Thầy Trịnh và mọi người vẫn không trở về.

Sau đó có người nói, họ mất tích rồi.

Lớn hơn một chút, có người nói họ đã chết, bị chó sói ăn thịt.

Loading...