Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 8
Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:24:38
Lượt xem: 459
Ban đầu, Vương Long và những người khác không để tâm đến chuyện này, dù sao tín hiệu cầu cứu cũng đã được gửi đi. Muộn nhất là một ngày nữa họ sẽ được ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ không còn liên quan gì đến gia đình này nữa.
Nhưng họ đợi mãi đến chiều ngày hôm sau, đội cứu hộ vẫn chưa đến.
Nỗi sợ hãi không có thức ăn và nước uống lại ập đến.
Trần Dung dựa vào việc mình cũng là phụ nữ, lại gần làm thân với Trịnh Hiểu, liên tục gọi ‘em gái’, còn nói họ không thân với Vương Long.
Nhưng gia đình Trịnh Hiểu không còn tin tưởng họ nữa, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
Để sống sót, Vương Thành An và những người khác chỉ có thể mặt dày đi theo, giống như kẹo cao su dính chặt, không thể nào gỡ ra được.
Tôi chợt hiểu ra.
Hóa ra ngay từ đầu Vương Long đã có biểu hiện bất thường.
Ông ta nghi thần nghi quỷ, giống như bị kích động tinh thần rất lớn.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều do ông ta gây ra.
Vì vậy ông ta mới áy náy, sợ hãi, khi quay lại hiện trường vụ án, người đầu tiên suy sụp tinh thần cũng là ông ta.
“Vẫn quay lại câu hỏi ban đầu, các người g.i.ế.c họ vì đồ ăn?”
Lúc này, phòng livestream đã bùng nổ.
“Thật sự là vì đồ ăn mà g.i.ế.c người sao?!”
“Bọn người này thật đáng chết, đáng lẽ vợ chồng già kia đã định dẫn họ ra ngoài nhưng chính bọn họ lại có hành vi không đứng đắn, ức h.i.ế.p con gái người ta, bị bỏ rơi cũng là tự làm tự chịu!”
“Thật đáng sợ, những người này vậy mà lại là sinh viên của trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp rồi còn làm giáo viên nhiều năm như vậy!”
Giữa vô vàn bình luận lên án họ, xuất hiện một vài ý kiến khác.
“Họ g.i.ế.c người không phải vì đồ ăn.”
“Làm sao bạn biết?”
“Tôi học tâm lý học, nhìn biểu cảm của Vương Thành An và Từ Khang, rõ ràng họ đang che giấu điều gì đó.”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
…
Tình cờ, tôi cũng nghĩ vậy.
Đội cứu hộ chỉ đến muộn một chút, họ không phải hoàn toàn không có gì ăn, cùng lắm chỉ là đói thêm một lúc, không đến mức vì đồ ăn mà g.i.ế.c c.h.ế.t ba người.
Tôi và Lâm Quy nhìn nhau.
Chọn Trần Dung đang có tinh thần hoảng loạn nhất.
“Điều khiến các người ra tay tàn độc, rốt cuộc là đồ ăn hay là thứ gì khác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-chinh-nghia-la-gi-8.html.]
Trần Dung cuống cuồng nhìn sắc mặt Vương Thành An.
Vương Thành An ban đầu còn sợ c.h.ế.t khiếp, bây giờ lại liều lĩnh gào lên: “Chính là vì đồ ăn! Hai lão già kia không cho! Người sắp c.h.ế.t đói rồi, g.i.ế.c người vì đồ ăn thì có vấn đề gì?”
Tôi lại nhìn Trần Dung.
Bà ta vừa khóc vừa lắc đầu: “Không biết… Tôi không biết gì cả…”
“Bà có con trai phải không?”
Trần Dung sững người.
Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã dùng kéo cắt đứt dây trói một tay của bà ta.
Trần Dung sợ đến hồn bay phách lạc.
Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta, chân thành nói: “Chúng tôi không phải người tốt đâu, nếu không có được câu trả lời mình muốn, chúng tôi không ngại để con trai bà cũng được trải nghiệm cảm giác hồi hộp này.”
Bà ta lập tức biến sắc: “Không phải vì đồ ăn!”
Bà ta ngừng lại vài giây, cuối cùng cũng nghiến răng nói ra mấy chữ: “Lý do g.i.ế.c người là vì… Đêm đó chúng tôi nghe thấy vợ chồng kia nói…”
Đêm đó, Vương Thành An và những người khác suy nghĩ kỹ rồi vẫn quyết định thuyết phục Vương Long và Giang Khải đi xin lỗi.
Họ bằng tuổi Trịnh Hiểu, tin chắc rằng chỉ cần họ van xin, vợ chồng thầy Trịnh nhất định sẽ mềm lòng.
Không ngờ khi mấy người đến gần chỗ vợ chồng già nghỉ ngơi, lại vô tình nghe thấy họ nói:
“Haiz, một đám sinh viên trường đại học danh tiếng, vậy mà hành vi lại không đứng đắn, làm ra chuyện như vậy.”
“Còn là sinh viên đã có gan làm vậy, sau này ra ngoài xã hội, có địa vị rồi, chẳng phải sẽ càng quá đáng hơn sao.”
“Thế này đi, khi xuống núi, anh sẽ gọi điện cho trường học của họ, anh có một học sinh hiện đang dạy học ở Đại học Minh Hoa.”
“Nhất định phải nói chuyện này với nhà trường, không phải là muốn hủy hoại tương lai của họ mà là muốn cho họ một bài học, làm người phải biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.”
Họ muốn gọi điện báo cáo Vương Thành An và những người khác đã trốn vé vào khu du lịch chưa được khai phá.
Còn quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c Trịnh Hiểu trên núi.
Sắc mặt Vương Thành An trở nên dữ tợn: “Tất cả đều là chó má! Nếu bọn họ gọi điện, tương lai của chúng ta sẽ tiêu tan hết.”
“Lúc đó trường học rất coi trọng danh tiếng, cho dù không đuổi học, cũng nhất định sẽ bị kỷ luật. Chỉ cần hồ sơ có vết nhơ, sẽ không có cơ hội được xét thẳng lên thạc sĩ hay du học.”
Vương Thành An không giống Vương Long, Từ Khang có gia thế.
Ông ta đã dùng hết tiền tiết kiệm của gia đình để đi học, cả nhà đã phải sống tằn tiện để nuôi ông ta.
Ông ta không thể vì có vết nhơ mà hủy hoại tương lai tươi sáng của mình.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: “Liên quan gì đến ông? Người ăn trộm đồ là Từ Khang, người quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c là Vương Long và Giang Khải, ông sợ cái gì?”
Vương Thành An cười lạnh: “Trốn vé chẳng lẽ không phải là vết nhơ sao? Đồng lõa chẳng lẽ không phải sao? Nếu thật sự điều tra, tôi không thể thoát tội. Tôi không thể có vết nhơ, lúc đó tôi sắp được xét thẳng lên thạc sĩ rồi, tôi còn có tương lai tươi sáng.”
Còn Từ Khang đã thi lại ba lần, không thể chịu đựng thêm nữa.