Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:24:32
Lượt xem: 441
Tin tức năm vị giáo sư, giảng viên nổi tiếng đang livestream ở nơi hoang dã bắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt, chưa đầy mười phút, phòng livestream đã có hàng triệu người xem. Ngoài sinh viên đại học, còn có rất nhiều người hóng hớt. Có người phát hiện ra điểm mấu chốt:
"Khoan đã! Sao tên phòng livestream lại là Phán Xét?"
"Còn câu cuối cùng của bài viết đó nữa, mời xem góc nhìn của hung thủ... Giáo sư Trần Dung, họ là hung thủ? Ý gì đây?"
"Nổi da gà, tôi nghĩ đến 'Kẻ Phán Xét' đã biến mất một năm rồi."
"Đoán già đoán non cái gì, xem tiếp chẳng phải biết rồi à."
...
Lúc này, Vương Thành An và những người khác hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trong phòng livestream.
-
Họ tự cho mình là đúng, tưởng rằng chúng tôi vẫn sẽ tiến hành phán xét theo cách cũ. Không hề biết rằng, khi họ cầm lấy đèn pin, buổi livestream đã bắt đầu. Camera ẩn được đặt trong đèn pin, giống như một điệp viên im lặng, ẩn nấp giữa họ, nghe lén mọi thứ.
Họ không có thức ăn, không có điện thoại, đi bộ trong núi nửa tiếng đồng hồ đã mất hết kiên nhẫn. Giang Khải, người nhát gan nhất, đi cuối cùng, vô ý bị vấp phải rễ cây. Tinh thần vốn đã căng thẳng bị dọa như vậy, hoàn toàn không kìm chế được nữa, ngồi bệt xuống đất khóc lớn:
"Xong rồi! Chúng ta xong rồi, không ra khỏi đây được nữa đâu."
Vương Thành An cáu kỉnh mắng: "Khóc cái gì mà khóc! Chúng ta còn sống là may mắn lắm rồi!"
Trần Dung và Vương Long nấp phía sau không dám lên tiếng. Chỉ có Từ Khang, người cầm đèn pin, nhìn xung quanh, thở dài tuyệt vọng:
"Các người không nhận ra con đường này, chính là con đường chúng ta đã đi mười lăm năm trước sao?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh im bặt. Bầu không khí âm u lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.
"Mười lăm năm trước, chúng ta cũng mặc bộ đồ này, không có đồ ăn, điện thoại hết pin, lang thang khắp núi tìm đường."
"'Kẻ Phán Xét' muốn tái hiện lại năm ngày đó của mười lăm năm trước."
Nhưng lúc đó, họ dựa vào cái gì để sống sót, trong lòng mọi người đều biết rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-chinh-nghia-la-gi-4.html.]
-
"Kẻ Phán Xét không phải chỉ trừng phạt tội nhân thôi sao? Sao giáo sư, họ lại bị 'Kẻ Phán Xét' nhắm vào?"
"Quá đáng quá rồi đấy! Dù giáo sư, họ có trốn vé vào khu vực núi chưa được khai phá mười lăm năm trước, chuyện nhỏ này cũng không đáng để hành hạ họ như vậy chứ!"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Kẻ Phán Xét giờ còn phán xét cả việc trốn vé vào khu du lịch rồi à?"
Theo số lượng người xem livestream ngày càng tăng, cũng xuất hiện đủ loại ý kiến khác nhau. Vương Thành An và những người khác đều là giảng viên đại học, học trò khắp cả nước, ngày thường lại luôn tỏ ra là người tài đức vẹn toàn, hòa ái dễ gần. Ngay lập tức có rất nhiều sinh viên lên tiếng bênh vực cho họ.
Cho đến khi họ nghe thấy câu nói lạnh lẽo của Vương Thành An trong livestream:
"Chẳng lẽ lần này để sống sót, lại phải g.i.ế.c thêm ba người nữa sao?"
Lời này vừa nói ra, cả phòng livestream đều im lặng. Sau đó, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, bùng nổ.
"Trời đất ơi! Mười lăm năm trước, họ đã g.i.ế.c người!"
"Còn g.i.ế.c ba người nữa?"
"Tôi sốc quá, giáo sư Trần Dung ngày thường dịu dàng như vậy, sao có thể..."
"Vấn đề là họ đã g.i.ế.c ai?"
Rất nhanh, các vụ án chưa có lời giải cách đây mười lăm năm, vào khoảng thời gian đó đã được tìm ra. Vào cùng khoảng thời gian Vương Thành An và những người khác bị mắc kẹt ở Trường Vân Sơn, có một gia đình ba người mất tích trong núi, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Vì vậy, năm đó, chính quyền mới phong tỏa ngọn núi hoang dã này để tránh xảy ra tai nạn du khách bị lạc và mất tích nữa. Hai vụ án lúc đó tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau. Nhưng bây giờ, e rằng có liên quan rất lớn.
-
Mười hai giờ đêm. Giờ thứ năm mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Vương Thành An và những người khác, ngoài việc kiệt sức về thể chất, trong nơi hoang dã không thấy hy vọng này, tinh thần cũng đang bên bờ vực sụp đổ.
Vương Thành An không ngừng lẩm bẩm: "Không thể chết, tôi không thể chết, tôi vất vả lắm mới đi đến được bước này."
Trần Dung thấy tinh thần của chồng bà ta không ổn định, liền tiến lên an ủi: "Không phải nói 'Kẻ Phán Xét' sẽ không tự tay g.i.ế.c người sao, chỉ cần chúng ta chịu đựng qua..."
Không ngờ, Vương Thành An đột nhiên đẩy bà ta ra, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cô câm miệng đi! Tôi thấy cô là tôi thấy ghê tởm! Đồ tiện nhân! Chắc chắn là cô đã dẫn dụ 'Kẻ Phán Xét' đến, tại sao cô lại giữ lại bằng chứng năm đó! Có phải cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để hãm hại chúng tôi rồi đúng không!"
Lời này vừa nói ra, những người khác vốn im lặng cũng nhìn chằm chằm vào Trần Dung. Xét cho cùng, ngay từ đầu Trần Dung đã nói, bà ta đã sửa chiếc máy ảnh ghi lại bằng chứng năm đó và giao nó cho bạn bè.