Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 4: FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-17 01:42:09
Lượt xem: 666
Mấy cậu ấm vênh váo bước ra ngoài.
Cho đến khi bị còng tay, bị nhét vào xe cảnh sát mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Làm gì vậy! Chúng tôi là nạn nhân! Tại sao lại còng tôi!"
"Tôi sẽ kiện anh! Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!"
Viên cảnh sát bị đá quay đầu lại, thong thả nói:
"Nhà chắc là không về được rồi, sau này đổi nhà khác đi, trong tù cũng tốt, còn có cả một gia đình."
Tiêu Duệ và đồng bọn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không quá sợ hãi.
Trong vụ việc này, bọn họ mới là nạn nhân.
Gia đình bọn họ giàu có và quyền lực, chỉ cần những chuyện trước đây không bị lôi ra làm lớn chuyện, bọn họ nhất định sẽ không sao.
Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, những quá khứ ghê tởm đó, giờ đây ai cũng biết.
Bây giờ không còn là chuyện gia đình có bảo vệ được hay không nữa.
Thứ mà bọn họ phải đối mặt là sự phán xét của toàn thể quần chúng.
Gia đình bọn họ cũng khó mà tự bảo vệ mình, những ngành nghề làm ăn phi pháp, những thủ đoạn hèn hạ vì kiếm tiền đều bị quần chúng phanh phui từng cái một.
Tiêu Duệ đang ngồi trên xe cảnh sát chờ người nhà đến đón, đột nhiên nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong mấy tiếng đồng hồ, lửa giận bùng lên, nói với cảnh sát:
"Đã tìm thấy bọn bắt cóc chưa?"
Cảnh sát liếc nhìn hắn ta:
"Làm gì?"
"Tôi biết là ai!" Tiêu Duệ nghiến răng nghiến lợi, "Là Ân Mẫn! Cô ta đã tấn công tôi trước, sau đó bắt cóc tôi."
Cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm Ân Mẫn, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Khi đến biệt thự, cả căn nhà chỉ có ba người bọn Tiêu Duệ.
Cảnh sát không tìm thấy dấu vân tay của người thứ tư.
Tiêu Duệ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Cô ta còn có đồng bọn, người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hôn mê là Khương Hòa."
Viên cảnh sát trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
"Không phải nói tối hôm đó chỉ có mấy người các cậu dự tiệc sao? Khương Hòa là ai? Ngoài cô ta ra... còn có ai khác? Là do các cậu đưa đến? Đưa đến làm gì?"
Sắc mặt Tiêu Duệ đột nhiên thay đổi.
-
Tối hôm sau, Ân Mẫn được tìm thấy.
Cô ta đã lang thang một mình suốt ngày đêm trong khu rừng hoang rộng lớn phía sau căn biệt thự bỏ hoang.
Khi được tìm thấy, cô ta tinh thần suy sụp, nói năng lộn xộn.
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi."
"A a a có ma, có ma!"
...
Sau khi hỏi thăm, cảnh sát phát hiện ra trạng thái tinh thần của cô ta không phải giả vờ, có lẽ không phải là người chủ mưu vụ bắt cóc.
Vậy mũi nhọn nghi ngờ liền chĩa vào tôi.
Dù sao thì cả Tiêu Duệ và Trần Giang Hải đều nói người cuối cùng họ nhìn thấy là tôi.
Đồng thời, cảnh sát cũng biết được sự tồn tại của những "chuột bạch" vào đêm hôm đó.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Họ bắt đầu lần lượt tìm kiếm những nạn nhân.
Khi họ tìm thấy tôi, tôi vừa mới mua cơm ở căng tin xong, Lâm Quy ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khẽ nói: "Đến rồi."
Vài giây sau, những viên cảnh sát mặc thường phục đã ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
"Khương Hòa, Lâm Quy, tối ngày 18 các cậu có đến biệt thự nhà họ Tiêu không?"
Tôi cúi đầu, như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó đau buồn, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Có."
"Sau chín giờ, các cậu đã đi đâu?"
"Lúc đó chúng tôi chỉ muốn chạy ra ngoài, nghe thấy hình như có chuyện gì xảy ra, bảo vệ của biệt thự đều chạy xuống tầng hầm, chúng tôi liền nhân cơ hội chạy ra khỏi cổng chính."
Lời này không sai, bởi vì những người khác trong đêm đó đều rời đi như vậy.
Chỉ là do quá hoảng loạn nên họ không nhớ rõ những người chạy cùng mình là ai.
Tôi vừa nói vừa bắt đầu nghẹn ngào, nữ cảnh sát thở dài, đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
Nam cảnh sát lại rất nhạy bén, truy hỏi:
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, các cậu đã đi đâu?"
Tôi và Lâm Quy nhìn nhau.
"Đến bờ Hồ Đông."
"Đến bờ Hồ Đông làm gì?"
Tôi định nói là đi giải khuây, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ:
"Tôi muốn tự tử ở bờ Hồ Đông, hai người họ đi ngang qua, cứu tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-4-full.html.]
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cô gái từng cầm d.a.o muốn cùng Tiêu Duệ đồng quy vu tận.
Cô ấy... đang giúp chúng tôi làm chứng giả?
Lâm Quy liếc nhìn tôi, xem ra, nhân chứng mà chúng tôi chuẩn bị sẵn không cần dùng đến nữa.
"Tô Ân?" Cảnh sát có vẻ bất ngờ, "Chúng tôi cũng đang tìm cô, vừa rồi cô nói... ba người các cô ở bên nhau tối hôm đó?"
Cô gái tên Tô Ân kéo tay áo lên, để lộ vô số vết sẹo do bị tàn thuốc lá.
Biểu cảm có chút đau buồn:
"Tôi không biết những ngày tháng này khi nào mới kết thúc, vì vậy tôi muốn c.h.ế.t quách cho xong, là Khương Hòa và Lâm Quy đã cứu tôi, sau đó chúng tôi ngồi bên hồ nhìn thấy buổi livestream vụ bắt cóc, các anh biết tôi đã vui mừng thế nào không?"
Cảnh sát cau mày:
"Nhưng hành vi của những kẻ bắt cóc đó là không đúng."
"Nhưng rất hiệu quả, phải không? Nếu không có họ, còn bao nhiêu người phải c.h.ế.t nữa thì bọn Tiêu Duệ mới phải chịu báo ứng?"
Những viên cảnh sát á khẩu không trả lời được.
Tô Ân tự giễu cười:
"Chỉ sợ là sẽ không bao giờ."
Ngày càng nhiều nạn nhân đưa ra bằng chứng mình bị hại, quần chúng yêu cầu xử lý bọn Tiêu Duệ càng nhanh càng tốt.
Trên mạng tràn ngập những lời chỉ trích bọn họ.
[Có nhiều bằng chứng như vậy tại sao vẫn chưa xét xử! Cảnh sát lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ sao!]
[Bây giờ chúng ta không lên tiếng, ai dám đảm bảo mình sẽ không phải là nạn nhân tiếp theo!]
[Những kẻ cặn bã này nếu sau này bước vào xã hội, nắm giữ vị trí quản lý, thì nạn nhân sẽ chỉ ngày càng nhiều.]
[Không hiểu sao cứ phải bám lấy người phán xét, thời gian này chi bằng nhanh chóng xử lý mấy tên súc sinh nhà họ Tiêu đi.]
[Tử hình! Tử hình!]
...
Dư luận xôn xao một thời gian.
Cảnh sát đang tìm kiếm manh mối về những kẻ bắt cóc buộc phải tạm dừng điều tra.
-
Ba tháng sau, bản án của Tiêu Duệ và đồng bọn đã được đưa ra.
Ba người bị kết án tù chung thân, một người bị kết án bảy năm, một người bị kết án năm năm.
Còn Ân Mẫn, ngày hôm đó chúng tôi bỏ cô ta vào rừng hoang, không biết cô ta nhìn thấy gì mà bị kích động mạnh, tinh thần trở nên rối loạn, ngày nào cũng cảm thấy có người muốn g.i.ế.c mình, tự nhốt mình trong tủ quần áo không chịu ra ngoài.
Tôi nghĩ, có lẽ là thật sự có oan hồn nhân cơ hội tìm cô ta để báo thù.
Ngày bọn Tiêu Duệ bị áp giải từ trại tạm giam đến tòa án, trời nắng chang chang.
Từ xa, chúng tôi nghe thấy có người khóc lóc thảm thiết:
"Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn! Tôi mới mười chín tuổi... a! Các người g.i.ế.c tôi đi!"
Chúng tôi đứng bên ngoài tòa án nhìn theo, thấy có bóng người gục xuống đất, bị pháp cảnh tàn nhẫn lôi dậy tiếp tục đi về phía trước.
Chắc đây là cái gọi là, đường do mình chọn, có quỳ gối cũng phải đi cho hết.
Tôi quay người định rời đi, ánh mắt liếc sang đám đông thấy có mấy người trông rất nổi bật.
Cô gái mặc đồ bệnh nhân, vẻ mặt xanh xao được người khác dìu đi.
Người đàn ông có ngón tay bị biến dạng, khuôn mặt hằn sâu dấu vết thời gian.
Còn có chàng trai trẻ đeo kính râm, dung mạo tuấn tú.
Họ nhẫn nhịn, cho đến bây giờ mới dám xuất hiện, chứng kiến khoảnh khắc những kẻ cặn bã bị kết án.
"Tôi đã tin rồi."
Không biết Tô Ân xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, giọng nói đều đều.
Tôi sững người.
"Tin gì?"
"Ánh sáng."
Cô ấy nhìn tôi, mím môi cười.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười, con gái ở độ tuổi này, vốn dĩ nên cười nhiều hơn.
Tô Ân hỏi:
"Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu có muốn ôn tập cùng nhau không?"
Tôi bất lực nhún vai:
"Ngày mai đi, hôm nay tôi còn có việc."
-
Vừa bước vào tiệm trang sức bạc, tôi đã thấy Lâm Quy đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa.
Tôi thở dài, dưới ánh mắt ra hiệu của cậu ta, tôi lấy chiếc vòng tay bị đứt trong túi ra, đặt lên bàn.
"Ông chủ, sửa vòng tay ạ."
-Hết Phần 4-