Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 4: Chuột Bạch 3
Cập nhật lúc: 2024-10-17 01:41:59
Lượt xem: 510
Sắc mặt Ân Mẫn đã trở nên trắng bệch. Hai cô bạn cùng phòng còn tưởng rằng mình đã giúp được cô ta, nào ngờ đang đẩy cô ta vào chỗ chết.
Ánh mắt Tiêu Duệ lướt qua người cô ta, rồi nhìn về phía chúng tôi, nở nụ cười đầy ác ý:
"Trò chơi bắt đầu thôi."
Đây là một căn biệt thự bốn tầng, ba tầng trên mặt đất, một tầng hầm.
Bọn chúng bảo chúng tôi trốn trong bốn tầng này, mười phút sau bọn chúng sẽ thay phiên nhau đi tìm, người nào bị tìm thấy sẽ phải đối mặt với hình phạt không còn chút tôn nghiêm nào.
Có người đã đăng bài ẩn danh trên trang web của trường, tiết lộ rằng những hình phạt này bao gồm nhưng không giới hạn ở việc bị lột sạch quần áo sủa như chó, quỳ xuống đất l.i.ế.m chân bọn chúng, thậm chí bị đánh đập trong khi gọi điện thoại cho bố mẹ, dù bị đối xử như thế nào cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, sau đó nạn nhân sẽ bị uy h.i.ế.p lợi dụng để bịt miệng.
Bài đăng này chỉ tồn tại trong nửa giờ, sau đó đã bị xóa sạch sẽ.
Nhưng những thứ bẩn thỉu trên thế giới này, chỉ cần tồn tại, sẽ có người biết.
Mọi người đều hoảng loạn tìm chỗ trốn trong các phòng, sợ bị bọn chúng tìm thấy.
Thấy thời gian sắp hết, tôi chọn căn phòng ngoài cùng bên phải tầng hai đi vào, vừa đẩy cửa đã bị một lực mạnh kéo vào sau cửa.
-
Tôi chưa kịp phản kháng thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền lập tức thả lỏng.
"Lâm Quy."
Người phía sau buông tay, dịch sang một bên, nhường chỗ cho tôi.
Cậu ta ung dung dựa vào tường, tặc lưỡi: "Nghe nói, cậu đã nói chiếc vòng tay do tôi làm là di vật của mẹ cậu?"
Tôi học theo động tác của cậu ta, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi:
"Chiếc vòng của cậu chất lượng kém, giật một cái là đứt."
Cậu ta bất lực cúi đầu cười:
"Lúc đầu tôi tặng cậu cũng không phải để cậu dùng nó siết cổ người khác mà."
Tôi đang định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tôi lặng lẽ làm khẩu hình miệng:
"Con mồi đến rồi."
Tiêu Duệ bọn họ sẽ không ngờ rằng, căn biệt thự vốn nên là sân nhà của chúng đã biến thành bãi săn mà chúng tôi săn bắt họ.
Ngày thường tôi là con mọt sách nhút nhát nổi tiếng của khoa Hóa, Lâm Quy là người vô hình của khoa Máy tính.
Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng là những kẻ điên trong số những người bình thường, là người phán xét trong số những kẻ điên.
Một số kẻ ác lợi dụng tiền tài và quyền lực để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, vậy thì chúng tôi sẽ thay mặt pháp luật trừng trị chúng.
Chúng tôi đã lên kế hoạch cho phiên tòa này trong hai tháng, cuối cùng cũng trà trộn được vào trò chơi này.
Bây giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi giả vờ hoảng loạn chạy lung tung trong phòng.
Khi tên con trai đeo khuyên tai lòe loẹt đẩy cửa bước vào, tôi đang định mở cửa tủ quần áo, nghe thấy tiếng mở cửa liền như bị dọa sợ, quay đầu nhìn hắn ta với vẻ kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-4-chuot-bach-3.html.]
Sau đó loạng choạng lùi lại không ngừng: "Đừng lại gần tôi, xin anh…"
Đội trưởng đội bóng rổ Trần Giang Hải vui vẻ vỗ tay: "Ha ha ha, không ngờ tôi lại tìm thấy chuột bạch nhanh như vậy, lần này tôi là người đầu tiên."
Hắn ta kéo kéo cổ áo sơ mi, tiến lại gần tôi với vẻ mặt nham hiểm:
"Để tôi nghĩ xem, nên phạt cậu như thế nào đây…"
Chưa nói xong, một mũi tiêm đã gọn gàng đ.â.m vào cổ hắn ta.
Đằng sau hắn ta, Lâm Quy một tay kẹp cổ hắn ta, một tay đẩy thuốc mê vào.
Trần Giang Hải thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Lâm Quy búng tay:
"Con mồi đầu tiên."
Lâm Quy xử lý Trần Giang Hải xong, tôi tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Lúc này ở phòng khách tầng một, Tiêu Duệ đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
"Mẹ kiếp, Trần Giang Hải lề mề cái gì vậy? Không tìm thấy thì quay lại đây, lãng phí thời gian của tao."
Những người khác nhìn nhau, muốn lấy lòng hắn ta, liền nói:
"Tiêu thiếu gia, hay là cậu cứ đi tìm trực tiếp đi, tôi gọi điện bảo Trần Giang Hải quay lại."
Tiêu Duệ liền ấn điếu thuốc lên bàn trà, tiện tay cầm lấy một cây gậy đánh gôn, hăng hái đi lên lầu.
-
Tôi đi dạo trên tầng hai, nhìn căn phòng ở góc cầu thang, cảm giác như sẽ có người trốn ở đó.
Có người trốn, nhất định sẽ có người đến tìm.
Tôi vốn định vào đó mai phục, kết quả vừa đẩy cửa đã thấy một cô gái ngồi trên ghế sofa.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc.
Tôi giật mình, cô ấy cũng vậy, chỉ khi nhìn rõ tôi trong nháy mắt mới thả lỏng.
Sau khi tôi đóng cửa, cô gái cúi đầu xuống với vẻ mặt vô cảm, không nhìn tôi nữa.
Nhưng tôi lại nhìn theo tay cô ấy, thấy con d.a.o gọt hoa quả mà cô ấy giấu trong tay áo.
"Cậu không trốn sao?"
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, giống như một người lần đầu làm chuột bạch, luống cuống tay chân.
Cô gái nhếch mép:
"Vô ích thôi, trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy, bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu."
Xem ra, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy bị đưa đến đây.
Và rõ ràng, cô ấy đã phải chịu đựng những tra tấn vô nhân đạo và không muốn phải chịu đựng thêm lần nữa.
"Phía sau tủ sách này là một căn phòng tối, cậu trốn vào đó đi." Cô ấy chỉ tay sang một bên, nói khẽ, "Tôi ở bên ngoài, cậu hẳn có thể trốn thoát được vòng này."
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, không nói gì.