Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: FULL

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:17
Lượt xem: 690

Hắn ta bắt đầu học hành điên cuồng, học thêm, nhưng lần nào thi cũng bị Lâm Quy đạp xuống dưới chân.

Tưởng Minh Vũ gần như phát điên, nhưng may mắn là, lần này hắn ta có rất nhiều bạn bè.

Chỉ cần hắn ta xúi giục mọi người cô lập Lâm Quy, hắn ta không tin Lâm Quy có thể tiếp tục giữ vững thành tích tốt như vậy.

Vào một buổi trưa nọ, Tưởng Minh Vũ cố ý đặt cà phê cho các bạn cùng lớp, định nói xấu Lâm Quy.

Nhưng không ngờ, những người bạn thường rất nhiệt tình với hắn ta, lúc này lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, tránh né như rắn rết.

Hắn ta chặn một người bạn thân nhất lại, hỏi:

"Tao mang cà phê cho mày, sao mày không uống?"

Người kia né tay hắn ta một cách chán ghét, cau mày:

"Mày tự uống đi, tao còn phải đi chơi bóng rổ với Lâm Quy."

Tưởng Minh Vũ đột nhiên nhận ra, chắc chắn đã có chuyện gì đó không ổn.

Hắn ta cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi:

"Sao thế, nghiêm trọng vậy? Tao đắc tội gì với mày à?"

Đối phương lại nhìn hắn ta với vẻ mặt chán ghét:

"Bảo sao mỗi lần mày viết tên lại kỳ cục thế, hóa ra đây không phải tên thật của mày. Mày tên là Tưởng Minh Vũ đúng không? Còn hại c.h.ế.t người ta, từng đi tù nữa."

Đầu óc Tưởng Minh Vũ ong ong.

Sắc mặt trắng bệch, hắn ta loạng choạng lùi lại vài bước.

Không thể nào, chuyện này không thể nào, bây giờ hắn ta trông khác với trước kia rất nhiều, làm sao họ có thể biết được.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Tưởng Minh Vũ không ngờ rằng, người bắt đầu bị mọi người cô lập lại là hắn ta.

Họ sẽ nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Gọi hắn ta là kẻ g.i.ế.c người ngay trước mặt.

Không ai muốn ngồi cùng bàn với hắn ta.

Ngay cả khi ăn cơm, mọi người cũng tránh xa hắn ta.

Vào một buổi học, Tưởng Minh Vũ đột nhiên phát hiện ra trên bàn học của mình bị ai đó dùng d.a.o khắc ba chữ "kẻ g.i.ế.c người".

Hắn ta đột nhiên nhớ đến tình cảnh của Trần Nham lúc đó.

Khi Trần Nham bị cả mạng xã hội mắng chửi, bàn ghế trong lớp đều bị viết hai chữ "biến thái", cả trường đều sỉ nhục và chỉ trích cậu ấy.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Hóa ra...

Cảm giác này khó chịu đến vậy.

Cả lớp chỉ có Lâm Quy không cười nhạo hắn ta, Tưởng Minh Vũ nhìn Lâm Quy được mọi người vây quanh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nếu hắn ta lấy lại vị trí đứng đầu, liệu mọi người có còn sùng bái hắn ta như trước không?

Chắc chắn là có.

15

Lâm Quy đã lắp camera trong lớp học.

Mỗi ngày tôi đều xem như đang xem một bộ phim truyền hình dài tập.

Khương Hòa dành một nửa thời gian để phàn nàn rằng Lâm Quy rõ ràng đã tạo kiểu tóc đẹp rồi, tại sao trước mặt cô ấy vẫn để kiểu tóc mái ngố và đeo kính gọng đen xấu xí đó.

Lúc nói câu này, cô ấy mới có chút dáng vẻ của một học sinh.

Tôi mỉm cười:

"Có lẽ là không muốn tỏ ra quá khó gần chăng."

Khương Hòa sững người, "Cái gì?"

"Lâm Quy bỏ kính, cắt tóc mái trông quả thực rất đẹp trai, nhưng cũng khiến cậu ấy có vẻ lạnh lùng hơn. Tôi nghĩ cậu ấy giữ những đặc điểm xấu xí đó là vì không muốn cô cũng sợ cậu ấy."

Khương Hòa hừ một tiếng:

"Ai sợ cậu ta chứ."

Cô ấy tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím, tôi tò mò liếc nhìn:

"Cô đang viết gì vậy?"

"Tiểu thuyết, nghề tay trái của tôi."

Tôi liếc nhìn tên tiểu thuyết - "Nhật Ký Kẻ Phán Xét".

Từng thấy cuốn sách này trong kệ sách điện thoại của em trai.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Như thể chúng tôi đã có mối liên hệ từ trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-full.html.]

"Em trai tôi cũng đang đọc truyện của cô, tiếc là chưa xem được kết thúc."

Đầu ngón tay Khương Hòa khựng lại.

Ngẩng đầu nhìn tôi:

"Cô có phiền nếu tôi viết cậu ấy vào truyện không? Tôi muốn cho cậu ấy một cái kết viên mãn. Cuối truyện, cậu bé đã thi đỗ vào một trường đại học tốt, cùng chị gái đi rất nhiều nơi, họ chụp ảnh kỷ niệm ở mỗi nơi, bắt đầu lại cuộc đời."

Mắt tôi hơi cay cay:

"Cảm ơn cô."

16

Sau khi Lâm Quy lại đứng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, Tưởng Minh Vũ không thể ngồi yên được nữa.

Hắn ta cố tình ngồi đối diện Lâm Quy khi ăn cơm, may mắn là Lâm Quy không hề bài xích.

Tưởng Minh Vũ do dự một chút, cố tỏ ra thoải mái nói:

"Cậu có thích chơi game không? Nhà tôi có máy chơi game đời mới nhất, cậu có muốn đến chơi không?"

Lâm Quy chỉ nhìn hắn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không.

Tưởng Minh Vũ có chút hoảng hốt.

Cuối cùng Lâm Quy lắc đầu nói: "Những thứ này chẳng có gì thú vị."

"Vậy cậu thấy gì thú vị?"

"Thôi bỏ đi, cậu không chơi được đâu."

Lâm Quy buông một câu rồi quay người bỏ đi, Tưởng Minh Vũ lại đuổi theo:

"Cậu nói đi, biết đâu tôi có thể chơi cùng cậu."

Khóe miệng Lâm Quy nhếch lên.

Cậu ta dẫn Tưởng Minh Vũ đến một đường đua xe mô tô, phóng xe trên con đường núi quanh co, rồi tháo mũ bảo hiểm trước mặt hắn ta, giả vờ buồn bã:

"Chơi một mình chán quá, giá mà có người chơi cùng, ai thèm đọc mấy cuốn sách nhàm chán đó chứ."

Mắt Tưởng Minh Vũ sáng lên.

Cuối cùng, cũng đã tìm thấy thứ có thể cám dỗ Lâm Quy.

Chỉ cần hắn ta bắt đầu nghiện đua xe, chắc chắn sẽ không còn tâm trí học hành nữa.

Tưởng Minh Vũ quay đầu nhìn chiếc xe mô tô, âm thầm hạ quyết tâm.

Nửa tháng sau.

Tin tức Tưởng Minh Vũ lái xe lao xuống vực núi chấn động cả trường.

Nghe nói người ta đã cứu sống được hắn ta, nhưng bị liệt nửa người, cả đời phải nằm viện.

Còn Lâm Quy thì lặng lẽ bỏ học.

"Cậu đã động tay động chân vào chiếc xe mô tô?"

Lâm Quy nhún vai:

"Cần tôi động tay động chân sao?"

Khương Hòa giải thích bên cạnh:

"Hắn ta nóng vội, chưa học thành thạo cách rẽ mà đã dám thử thách con đường khó như vậy, hôm đó thời tiết lại xấu, tầm nhìn kém, hắn ta gặp chuyện là sớm muộn thôi, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

"Hạt giống xấu do con người gieo trồng, cuối cùng đều phải tự gánh chịu.

"Dù có khổ sở, không chịu nổi đến đâu cũng phải nuốt xuống, đây là báo ứng."

17

Tôi nhìn tin tức trên điện thoại.

Không biết bây giờ tâm trạng mình ra sao nữa.

Nghe nói hiện tại tinh thần của Lâm Mộng và Ngô Phong đều không ổn định.

Em gái của Ngô Phong vừa nghe thấy tên anh ta đã khóc, nói rằng anh ta là kẻ xấu.

Kết thúc rồi sao...

Hình như đã kết thúc rồi.

Vậy tôi nên làm gì tiếp theo đây?

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

"Này."

Tôi quay người lại, Khương Hòa đưa tay về phía tôi:

"Trên thế giới này có rất nhiều người giống như em trai cô, họ c.h.ế.t trong những góc tối không ai biết đến, còn kẻ sát nhân thì lại sống sung sướng dưới ánh mặt trời. Chúng tôi muốn đẩy những con chuột đó trở lại cống rãnh.

"Cô có muốn gia nhập cùng chúng tôi không?"

-Hết Phần 3-

Loading...