Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: Kẻ Phán Xét 7
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:51
Lượt xem: 1,083
Ngày thứ năm bị bắt cóc.
Lâm Quy không làm gì cả, cậu ta cứ đứng như vậy trước mặt mọi người.
Chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn mà cậu ta đeo trên mặt vô cùng rùng rợn, cậu ta nhìn chằm chằm Từ Văn Hạo bọn họ, chiếc rìu dính m.á.u trên tay gõ từng nhát một xuống đất.
Chẳng mấy chốc đã có người không chịu nổi, gào lên điên cuồng: "Hay là mày g.i.ế.c tao đi! Mày rốt cùng muốn làm gì!"
"Tôi định thả các cậu ra mà."
Lâm Quy cười, cậu ta chỉ vào lối ra duy nhất.
Nơi đó luôn bị khóa, Từ Văn Hạo ngờ vực đi tới, đưa tay kéo thử.
Cửa mở.
Tất cả mọi người đều sững sờ, tiếp theo đó là chạy trốn như điên.
Chẳng mấy chốc căn phòng kín chỉ còn lại tôi và Lâm Quy.
Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, hỏi: "Cảnh sát sắp đến rồi sao?"
"Thời gian đủ rồi, đủ để bọn họ nhìn thẳng vào tội lỗi của mình."
...
Trên màn hình giám sát mà Lâm Quy đã chuẩn bị từ trước, tôi thấy Từ Văn Hạo bọn họ nhanh chóng lạc nhau trong căn phòng kín như mê cung.
Từ Văn Hạo bước vào một căn phòng, căn phòng tối đen đột nhiên xuất hiện hình chiếu.
Đó là Hạ Diên bị hắn chính tay đẩy xuống lầu.
Toàn thân bê bết máu, thân thể méo mó, hình chiếu 3D khiến t.h.i t.h.ể này hiện ra sống động trước mặt Từ Văn Hạo.
Từ Văn Hạo trợn trừng mắt, kinh hoàng ngã ngồi xuống đất, bắt đầu bò ra ngoài bằng cả tay chân, tiếc là cửa không bao giờ mở ra nữa.
Còn xung quanh hắn, lặp đi lặp lại cảnh tượng cái c.h.ế.t của Hạ Diên.
Trình Hàm xông vào căn phòng giống như bị m.á.u nhuộm đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ chói mắt.
Có giọng nói vang lên không ngừng: "Mày đã chuẩn bị chuộc tội chưa..."
Trình Hàm hét lên thất thanh...
Tôi và Lâm Quy như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhìn bọn họ sụp đổ.
Khóe miệng Lâm Quy nở nụ cười:
"Ý tưởng của cậu rất hay, điều này đã tăng thêm rất nhiều sự thú vị cho trò chơi."
Trong camera giám sát, cảnh sát đang cầm s.ú.n.g xông vào nhà máy bỏ hoang này.
Lâm Quy thở dài: "Thật đáng tiếc, trò chơi kết thúc rồi."
-
Ngày 7 tháng 11.
Vụ án bắt cóc gây chấn động cả nước đã kết thúc, bốn con tin đều được giải cứu.
Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng cảnh sát đã bao vây toàn bộ nhà xưởng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của kẻ bắt cóc đâu.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tại hiện trường, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cậu ta.
Chỉ có dòng chữ viết trên bức tường trắng xóa của căn phòng kín:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-ke-phan-xet-7.html.]
[Kẻ Phán Xét]
Nữ cảnh sát đỡ tôi ngồi vào xe, đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn, còn gọi bác sĩ tâm lý đến an ủi tôi.
Mặc dù đã no bụng nhưng tôi vẫn phải giả vờ ăn ngấu nghiến như sói đói.
Nửa tiếng sau, tôi mới thấy cảnh sát đưa Từ Văn Hạo, Trình Hàm, Vương Hổ ra ngoài.
Mấy người bọn họ như vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, ánh mắt đờ đẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm 'đừng đến tìm tao’.
Từ Văn Hạo là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Nhìn thấy cảnh sát, cậu ta như túm được cọng rơm cứu mạng, bám chặt lấy anh ta.
Ánh mắt hung dữ, nói: "Bắt được tên bắt cóc chưa? Nhất định phải bắt được hắn!"
Viên cảnh sát liếc nhìn cậu ta rồi trả lời qua loa:
"Đó là việc của cảnh sát chúng tôi."
Trình Hàm bị đưa lên cùng xe cảnh sát với tôi, cô ta bị dọa đến choáng váng, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Nhìn thấy quần áo khoác trên người tôi, còn có cả cốc nước nóng trên tay.
Cô ta cũng chẳng màng đến hình tượng nữa, tức giận hét lên:
"Sao không đưa cho tôi! Tôi cũng muốn ăn!"
Nữ cảnh sát nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp:
"Chỉ có chừng này thôi, lát nữa sẽ đến đồn cảnh sát rồi."
"Bố mẹ tôi đâu! Sao họ không đến đón tôi!"
"Không biết."
"Cô có thái độ gì vậy, tôi là nạn nhân cô có biết không, cảnh sát các người bảo vệ nạn nhân như vậy sao? Tôi sẽ khiếu nại cô, tôi nói cho cô biết, chú tôi làm việc ở đồn cảnh sát đấy."
Nữ cảnh sát nhìn cô ta với vẻ chán ghét, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Trình Hàm chắc chắn không biết, người chú mà cô ta gọi đã bị điều tra rồi.
Bố mẹ cô ta cũng đang đối mặt với nguy cơ phá sản, giờ tự lo cho bản thân còn không xong.
-
Đến đồn cảnh sát, chúng tôi bị tách ra để lấy lời khai.
Tôi thản nhiên bịa ra toàn bộ quá trình một nữ sinh cấp ba bình thường bị bắt cóc.
Thỉnh thoảng còn tiết lộ một số hành vi xấu xa của Trình Hàm và Từ Văn Hạo.
Cảnh sát vốn đã biết về buổi phát sóng trực tiếp, thấy những gì tôi nói đều trùng khớp nên không hề nghi ngờ lời khai của tôi.
Lúc tôi ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa hay gặp Từ Văn Hạo bị còng tay dẫn đi.
Cậu ta vùng vẫy điên cuồng:
"Các người làm gì vậy, sao lại bắt tôi? Tôi là nạn nhân! Nạn nhân! Bố mẹ tôi đâu! Tôi muốn gặp bố mẹ tôi!"
Cậu ta sẽ sớm được toại nguyện thôi.
Bố mẹ Từ Văn Hạo đã giúp cậu ta che giấu sự thật g.i.ế.c người, chính là đồng phạm.
Cả nhà bọn họ sẽ sớm đoàn tụ.
Tất nhiên, là trong nhà giam.