Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: Kẻ Phán Xét 5
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:48
Lượt xem: 1,428
Nhìn thấy đoạn phát sóng trên màn hình LED, tất cả mọi người đều chìm trong im lặng.
Sắc mặt cha mẹ Từ Văn Hạo lập tức trở nên trắng bệch.
Cùng lúc đó, trường học náo loạn.
"Hạ Diên vậy mà không phải tự sát!"
"Tôi còn tưởng Từ Văn Hạo, Trình Hàm là cặp đôi kim đồng ngọc nữ của trường, không ngờ hai người một đứa còn kinh tởm hơn đứa kia..."
"Chờ đã, Từ Văn Hạo cũng có thể là bịa chuyện để tự bảo vệ mình..."
"Đúng vậy, Từ Văn Hạo đẹp trai như vậy, lại còn lịch sự nữa."
"Mấy người nhìn mặt mà đoán người này có phải não bị úng nước không!"
"Từ Văn Hạo chỉ giả vờ ra vẻ bên ngoài thôi, sau lưng làm những gì thì người sáng suốt đều biết."
"Nhưng Từ Văn Hạo gia cảnh tốt, học giỏi, thậm chí không có tiếp xúc gì với Hạ Diên, tại sao lại phải g.i.ế.c cậu ấy!"
-
"Câu hỏi mới, tại sao mày lại đẩy cậu ấy?"
Từ Văn Hạo im lặng không nói, cậu ta đã ăn bánh mì uống nước, cũng trở nên thận trọng hơn.
Lúc này Trình Hàm phát hiện ra điều bất thường, cô ta đầy nghi ngờ đánh giá tôi:
"Không đúng, mày cũng chưa ăn gì, mày không đói sao? Còn tối qua, mày còn khỏe như vậy..."
Cô ta còn chưa dứt lời, tôi và Lâm Quy đã trao nhau một cái nhìn.
Không hề báo trước, tôi lao lên giật lấy ổ bánh mì trên tay hắn rồi nhét vào miệng.
Trình Hàm và Từ Văn Hạo đều sững sờ.
Vừa nhai nhồm nhoàm, tôi vừa nói: "Tôi không biết đáp án nhưng tôi sắp c.h.ế.t đói rồi, anh cứ đánh c.h.ế.t tôi đi, nào!"
Quả nhiên Lâm Quy túm lấy cổ áo sau của tôi kéo ra ngoài, Từ Văn Hạo và đám kia sợ đến mức không dám thở mạnh.
Tôi bắt đầu gào thét kêu cứu, cho đến khi cách căn phòng kín ngày càng xa.
Lâm Quy buông tay, không nhịn được bật cười.
"Cậu không sợ thật sự chọc giận tôi sao?"
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta rồi nói: "Từ lúc cậu bắt đầu hỏi những câu này, tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi."
Lâm Quy nhún vai.
Cậu ta lại đưa tôi đến phòng nghỉ của cậu ta rồi chúng tôi pha hai gói mì ăn liền.
Lâm Quy cho tôi xem video bố mẹ của Trình, Từ, Vương quỳ gối trước bố mẹ Trần Mộng trên con phố đông đúc.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, dường như rất hài lòng.
Chúng tôi trò chuyện một lúc về tiểu thuyết của tôi.
Lâm Quy nói tôi viết đoạn g.i.ế.c người trong hẻm mưa có một sơ hở, cậu ta dùng dây gai để trói chứ không phải dây nylon.
Tôi khựng lại: "Tại sao cậu lại g.i.ế.c người đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-ke-phan-xet-5.html.]
Lâm Quy dựa vào ghế, xòe tay: "Cậu còn nhớ cách đây không lâu trên bản tin có đưa một người chồng báo cảnh sát, nói vợ hắn mất tích không? Thực ra vào một đêm mưa, hắn đã dùng dây gai trói vợ mình lại rồi ném xuống sông Tây Giang. Tôi chỉ làm với hắn điều tương tự nhưng tôi không g.i.ế.c hắn, hắn bị treo dưới gầm cầu Tây Giang, mỗi ngày đều có người cho hắn ăn, đảm bảo không chết. Tôi đã tìm đủ bằng chứng hắn g.i.ế.c người, tính toán thời gian thì cảnh sát chắc cũng nhận được rồi, hắn có thể gắng gượng đến lúc được cứu hay không thì phải xem vận may thôi."
Khi hắn nói những lời này, tôi cảm thấy m.á.u toàn thân như sôi lên.
Cứ như bản thân mình cũng tham gia vào âm mưu thay trời hành đạo này.
Chúng tôi lại trò chuyện thêm rất nhiều, mới phát hiện ra quan điểm của cả hai có rất nhiều điểm tương đồng.
Chúng tôi đều có lòng báo thù mãnh liệt nhưng không có chỗ để trút giận.
Khác biệt là, Lâm Quy có đủ thực lực để biến sự báo thù của cậu ta thành hành động.
Điều duy nhất tôi không hiểu là:
"Tại sao lại thẳng thắn với tôi?"
"Vì cậu là bậc thầy nói dối bẩm sinh."
Lâm Quy mỉm cười như đã nhìn thấu tôi: "Cậu có logic chặt chẽ, lời nói dối của cậu gần như không có sơ hở, cậu đã hoàn thành sự nhất quán của lời nói dối. Vì vậy ngay từ đầu không phải tôi tìm cậu mà là cậu cố ý viết tôi vào tiểu thuyết rồi bỏ tiền mua rất nhiều quảng cáo để chắc chắn rằng tôi sẽ nhìn thấy. Cậu khiến tôi chủ động tìm đến, tôi cũng muốn hỏi một câu tại sao, cậu tìm tôi, là vì sao?"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
...
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta:
"Ban đầu tôi muốn tìm cho Trình Hàm bọn họ một rắc rối lớn, kết quả, không ngờ lại tự hại mình."
Lâm Quy lắc đầu:
"Cũng không hẳn, bọn họ thật sự gặp rắc rối lớn rồi."
-
Tôi tự dội nước lên nửa người, trở lại căn phòng kín với vẻ ngoài như sắp chết.
Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ thấy vậy càng sợ hãi hơn.
Sợ Lâm Quy dùng cách tương tự để đối phó với bọn họ.
Không một ai trong số họ phát hiện ra, Lâm Quy đã bỏ thêm thứ khác vào bánh mì.
Vì vậy, tối hôm đó, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ say dưới tác dụng của thuốc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi người hoảng sợ phát hiện, chúng tôi bị trói tay chân, ngâm trong những bồn tắm riêng biệt.
Còn Lâm Quy thì ung dung ngồi phía trước, tay cầm mấy chiếc điều khiển từ xa.
"Tôi thích vừa cứng vừa mềm, phần thưởng bánh mì đã xong, đến lượt trừng phạt rồi, vẫn là trò chơi hỏi đáp, nhiệt độ nước trong bồn sẽ tiếp tục tăng lên, nếu các người không trả lời được câu hỏi của tôi, các người... Sẽ bị luộc chín."
Trình Hàm gào thét như phát điên, mắng Lâm Quy là đồ điên.
Còn Vương Hổ vừa chửi vài câu đã bắt đầu kêu nóng.
Tôi nhìn bồn tắm của mình, không chỉ luôn giữ nhiệt độ ổn định dễ chịu mà trên mặt nước còn có một con vịt con bằng cao su.
Tôi: "..."
Lâm Quy: "Tiếp tục câu hỏi hôm qua, mày, tại sao lại đẩy Hạ Diên xuống lầu?"
Từ Văn Hạo bị chỉ mặt toát mồ hôi hột, gần như không do dự hét lên:
"Đều là do cậu ta tự chuốc lấy!"