Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: Kẻ Phán Xét 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:44
Lượt xem: 1,259

Ngay sau đó, đầu tôi ngày càng nặng, chìm vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng xóa.

Chúng tôi bị trói trong một căn phòng kín mít, tay chân bị xích lại, chỉ có thể cử động đầu.

Từ Văn Hạo và tên đàn em Vương Hổ tỉnh dậy đã lập tức bắt đầu chửi ầm lên:

“Ai đấy! Mày muốn làm gì hả?”

Trình Hàm cố gắng giữ bình tĩnh: “Mày muốn tiền à? Miễn là mày không làm hại tao, bố tao sẽ cho mày rất nhiều tiền.”

Từ Văn Hạo cũng nói: “Đúng! Nhà tao rất giàu! Mày muốn bao nhiêu?”

Chúng ồn ào một hồi lâu nhưng vẫn không có tiếng trả lời lại.

Tôi co rúm người trong góc, đầu óc trống rỗng.

Là tên hung thủ đó bắt cóc chúng tôi sao?

Nhà Trình Hàm giàu có, biết đâu hung thủ sẽ vì tiền mà thả chúng.

Còn tôi là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, tôi phải làm sao?

Tim tôi đập thình thịch, chỉ biết trốn trong góc, nhìn Từ Văn Hạo và đồng bọn từ bàn bạc chuyển sang tức giận nhưng vẫn vô ích.

Ba tiếng sau.

Cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đeo mặt nạ, không rõ tuổi tác và ngoại hình xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi co rúm vào góc.

Bởi vì trong tay người đàn ông đang cầm một chiếc rìu dính máu.

Giọng nói dễ nghe của anh ta vang lên:

“Cửu Hòa, tôi tìm thấy cô rồi.”

Tôi ngẩng phắt dậy, quả nhiên là anh ta!

Tối thứ sáu tuần trước trời mưa to, tôi đi qua con hẻm trên đường về nhà, thấy một người mặc áo mưa đang kéo một t.h.i t.h.ể ra ngoài.

Tôi nhìn thấy anh ta, anh ta đương nhiên cũng nhìn thấy tôi nhưng lúc đó tôi đã quay đầu bỏ chạy.

Anh ta chắc chỉ nhìn thấy đồng phục của tôi.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Từ Văn Hạo là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta sợ hãi nhìn Trình Hàm: “Là cậu ta! Cậu ta chính là Cửu Hòa! Người anh muốn tìm là cậu ta!”

Trình Hàm vừa định mở miệng chửi thì thấy người đàn ông kéo rìu lại gần.

Anh ta cúi xuống, cười khẩy:

“Tối hôm đó cô đã nhìn thấy tất cả đúng không, hiện trường vụ án của tôi…”

Trình Hàm cuối cùng cũng suy sụp khóc lóc:

“Không phải tôi! Tôi không phải Cửu Hòa, thật sự không phải tôi!”

Vương Hổ và Từ Văn Hạo thi nhau nói:

“Sao có thể, chính miệng cậu đã thừa nhận trước lớp cơ mà.”

“Chiều hôm đó gần như toàn trường đều biết!”

“Có người đã tìm ra địa chỉ của Cửu Hòa, chính là ở trường chúng ta…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-ke-phan-xet-2.html.]

Trình Hàm lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ kiếp, chúng mày muốn đổ tội cho tao! Thật sự không phải tao! Khương Hòa… Khương Hòa! Lúc đó mày cũng ở đó, tao chỉ nói đùa thôi đúng không?”

Trình Hàm nhìn tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Nhưng trong mắt cô ta không có chút van xin nào mà là sự đe dọa quen thuộc.

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của người đàn ông âm u như rắn độc: “Cô nói xem, cô ta là ai?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mặt không đổi sắc mà nói:

“Cô ta chính là Cửu Hòa, chính miệng cô ta đã thừa nhận.”

-

“Á!!! Con ranh! Mày cố tình!”

Trình Hàm muốn lao đến nhưng người đàn ông đã túm tóc cô ta lại, mặc kệ cô ta gào khóc, kéo ra khỏi phòng.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tiếng cầu xin dần biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Lần này, không ai nói gì nữa.

Từ Văn Hạo mồ hôi túa ra, cuối cùng không chịu nổi nữa, khóc lóc gọi mẹ.

Tôi cũng sợ nhưng dục vọng trả thù và cảm giác khoái lạc khi trả thù thành công đã chiếm hết tâm trí tôi.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như lúc này.

Không biết qua bao lâu, Trình Hàm bị kéo trở lại.

Nửa người trên ướt sũng như vừa bị nhét vào thùng nước lớn, cả người như cá chết, nằm vật ra đất nôn nước.

Ngày hôm sau, chúng tôi vẫn còn đang ngủ mê man.

Người đàn ông lại xuất hiện, lần này anh ta dẫn Từ Văn Hạo đi.

Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét ngày càng xa dần, trong lòng chưa bao giờ thấy thoải mái đến thế.

Ngày thứ ba đến lượt Vương Hổ.

Đến ngày thứ tư, cơn đói và khát nước lấn át nỗi sợ hãi, tôi thậm chí còn mong hung thủ xuất hiện sớm hơn.

Cuối cùng cũng đã đến lượt tôi.

Ba ngày không uống nước đã khiến tôi hoa mắt chóng mặt, loạng choạng đi theo người đàn ông.

Thực ra tôi đã sớm có tính toán.

Trước khi bị hung thủ giết, ít nhất tôi cũng phải kéo theo một đứa c.h.ế.t cùng:

“Đừng g.i.ế.c tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết Trình Hàm là Cửu Hòa, mấy hôm trước cô ta còn nói với tôi rằng cậu ta nhìn thấy gì đó trên đường về nhà rồi lấy làm tư liệu viết vào tiểu thuyết.”

Người đàn ông đeo mặt nạ, ung dung nhìn tôi.

Anh ta đưa tay đẩy cửa một căn phòng khác, tôi do dự hai giây rồi loạng choạng đi theo.

Đến cửa, tôi sững người.

Đây là một căn phòng đầy hơi thở cuộc sống, có dụng cụ nấu ăn, dụng cụ tập thể dục và một chiếc ghế sofa màu vàng ấm áp trông rất thoải mái.

“Muốn ăn gì không?”

Người đàn ông đi đến tủ lạnh hỏi.

Tôi hoàn toàn không biết anh ta muốn làm gì, lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thấy tôi không nói, người đàn ông quay người lại, dừng một giây rồi tháo mặt nạ xuống.

Tôi mở to mắt.

Là cậu ta.

Loading...