Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: Kẻ Phán Xét 1
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:42
Lượt xem: 922
Con nhỏ chuyên bắt nạt kia dám tự xưng là nhà văn bí ẩn trên mạng?
Các bạn học thi nhau tâng bốc cô ta.
Còn tôi, tác giả thật sự, chỉ biết lạnh lùng nhìn tất cả.
Cô ta không biết rằng vụ án mạng trong truyện là do chính mắt tôi chứng kiến.
Và hung thủ còn đang tìm tôi.
---
“Cửu Hòa ra chương mới rồi!”
Tin tức vừa được tung ra, cả lớp lập tức xúm lại.
“Trời đất, lần này viết về vụ án mạng ở Hẻm Mưa, ghê quá!”
“Quả không hổ danh là Cửu Hòa, mới đăng được mười phút mà đã có một vạn bình luận hóng rồi!”
“Cô ấy ngưng đăng cả tuần, mọi người sốt ruột cũng phải thôi…”
Mọi người đều đang bàn tán về tác phẩm mới của Cửu Hòa, nhà văn trinh thám nổi tiếng nhất trên mạng hiện nay.
Trình Hàm giả vờ thờ ơ nói:
“Sau khi thi tháng này xong, tôi rảnh rồi sẽ viết nhanh hơn.”
Học sinh xung quanh ngẩn ra, có người lập tức phản ứng lại:
“Ý cậu là gì? Trình Hàm, chẳng lẽ cậu chính là đại thần Cửu Hòa sao?”
Trình Hàm ngồi trên bàn, vênh mặt lên sơn móng tay, nghe vậy chỉ làm động tác suỵt: “Các cậu đừng có đi loan truyền khắp nơi nhé, đây chỉ là sở thích của tôi thôi, tôi không muốn ai biết thân phận thật của mình. Bây giờ việc quan trọng nhất của tôi là thi đậu vào Thanh Hoa - Bắc Kinh.”
Cả lớp lập tức ồn ào, mọi người thi nhau nói:
“Trời đất, Trình Hàm cậu đỉnh quá, nhà giàu đã đành, học giỏi, lại còn tài năng thế này!”
“Đại thần Cửu Hòa có thể cho tớ xin chữ ký được không ạ!”
“Trời ơi, tớ có thể khoe khoang cả đời!”
…
Nghe những lời này, tôi ngồi ở góc lớp lặng lẽ cất điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Trình Hàm.
Chỉ một cái liếc mắt, cũng không biết đã động phải dây thần kinh nào của cô ta.
Trình Hàm cầm lấy cốc nước trên bàn ném thẳng vào đầu tôi.
“Mày nhìn cái gì đấy?!”
Trước mắt tối sầm lại, tôi đưa tay sờ lên trán, m.á.u đã chảy xuống.
Cả lớp đều nhìn tôi.
Nhưng không một ai lên tiếng.
Giống như mọi khi, Trình Hàm ra hiệu cho hai đứa con gái khác, chúng hiểu ý lôi tôi vào nhà vệ sinh.
Đầu tôi bị ấn vào bồn rửa mặt, mãi đến khi sắp ngạt thở mới được kéo lên.
Trình Hàm túm tóc tôi, tôi cảm thấy da đầu như sắp bị lột ra.
Cô ta nhìn bộ dạng đau đớn của tôi mà cười khẩy: “Mọi người nhìn kìa, nó giống như con ch.ó c.h.ế.t ấy, buồn cười c.h.ế.t mất. Con ranh, lần sau còn dám nhìn tao như thế, tao móc mắt mày ra đấy.”
Đợi cô ta nguôi giận, dẫn người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-ke-phan-xet-1.html.]
Tôi dựa vào tường thở hổn hển, điện thoại trong túi kêu ‘ting’ một tiếng.
Tôi lấy ra xem, là một tin nhắn riêng -
“Cô học ở trường cấp 3 Thanh Thành đúng không? Tôi tìm thấy cô rồi, Cửu Hòa.”
-
Tôi bình tĩnh thoát khỏi tài khoản tác giả, dùng nick phụ đăng một bài viết lên diễn đàn của trường, kèm theo ảnh của Trình Hàm.
Và viết: [Đại thần Cửu Hòa!! Ngoài đời chị ấy xinh và gầy thật.]
Trình Hàm không biết, tôi mới là Cửu Hòa, tác giả của ‘Nhật Ký Của Kẻ Phán Xét’.
Cô ta càng không biết, chương mới nhất về vụ án mạng ở con hẻm trong đêm mưa là có thật và tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình đó.
Và hung thủ đã nhắm vào tôi.
Hành vi vênh váo tự xưng là tác giả của Trình Hàm, chẳng khác nào đẩy cô ta vào vòng xoáy nguy hiểm.
Nhưng… Liên quan gì đến tôi chứ.
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy mấy người cười hì hì bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, phía sau còn có một nam sinh người đầy bụi bẩn, tóc ướt sũng.
Cậu ta cúi đầu, tôi không nhìn rõ mặt nhưng không cần đoán cũng biết cậu ta giống tôi, là đối tượng bị bắt nạt ở trường cấp 3 này.
Còn kẻ bắt nạt, Từ Văn Hạo, lại giống Trình Hàm, là một học sinh giỏi xuất sắc, nổi bật.
Cậu ta còn thường xuyên xuất hiện trên báo với tư cách là một thiên tài vừa học giỏi vừa đẹp trai.
Từ Văn Hạo nhìn tôi, cười đểu:
“Ồ, Khương Hòa lớp 3.”
Ánh mắt cậu ta lướt trên bộ quần áo xộc xệch của tôi, đột nhiên tiến lại gần, nói nhỏ:
“Tối nay gặp.”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
…
Tôi thấy buồn nôn.
Vừa tan học, chuông reo là tôi chạy ngay nhưng vẫn bị Trình Hàm túm tóc lại, cô ta nói với vẻ mặt nham hiểm:
“Chạy cái gì? Đi, dẫn mày đi chơi chút.”
Tôi bị chúng lôi kéo đến cửa sau.
Từ Văn Hạo và đồng bọn đã đợi sẵn ở đó.
Một chiếc xe sang từ từ dừng lại, Từ Văn Hạo lên xe trước, tôi còn chưa kịp kêu cứu đã bị chúng bịt miệng lôi lên.
“Lão Trần, thẳng tiến quán bar ON.”
Tôi rối bời.
Quán bar ON là thiên đường của giới nhà giàu, nghe nói chỉ cần có tiền là có thể đáp ứng mọi nhu cầu.
Tôi liếc thấy trong túi chúng còn có còng tay và roi da, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, mấy lần định nhảy xuống xe đều bị tóm lại.
Ngay khi Từ Văn Hạo bắt đầu sàm sỡ tôi, xe bỗng nhiên phanh gấp.
Từ Văn Hạo không ngồi vững, bay thẳng ra ngoài.
“Đệt! Mày lái xe kiểu gì thế…”
Cậu ta đột nhiên im bặt, mặt mày hoảng sợ: “Mày… Mày là ai? Mày không phải lão Trần!”
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc bén như rắn.