Bữa tiệc tại tư gia của ông Danh xa hoa hơn tưởng, từ những vật dụng nhỏ nhất như hộp đựng khăn giấy cũng óng ánh toát lên vẻ đắt tiền, đôi mắt của cứ hấp háy quan sát đ.á.n.h giá độ giàu sang của chủ nhân bữa tiệc.
Chủ tịch Danh nhẹ nhàng cạnh , dắt giới thiệu với những tham dự tiệc, ánh mắt quét qua những gương mặt nổi tiếng mà bình thường chỉ thấy họ báo hoặc một thước phim nào đó.
Cảm giác hãnh diện vẫn đang xâm chiếm , giữa những “sừng sỏ” mặt tại bữa tiệc thì đang là tâm điểm của sự chú ý.
"Giới thiệu với …" ông , giọng sang sảng: "Đây là Hạ An, tạo nên chiến dịch xuất sắc cho Vạn Danh , một - tài - năng - trẻ."
Chủ tịch dường như hiểu tâm lý của , chỉ 3 chữ “ tài năng trẻ” mà ông cố tình chậm và to, rõ ràng khiến vỡ oà trong cảm xúc.
là nột cảm xúc non nớt dễ thao túng!
------------------//------------//-------------------------------------------------------------------------
mỉm tươi đáp những ánh mắt, nụ tán thưởng mà các khách mời dành tặng, đang tận hưởng khoảnh khắc , tận hưởng cái cách ông Danh công khai thừa nhận tài năng của .
Rồi ông dẫn đến một bàn tiệc phía gần cửa chính của căn biệt thự, nơi 3 đang đó.
"Và đây…" ông Danh sang giới thiệu "Giới thiệu với cháu, đây là con gái , Bảo Ngọc, còn trai cạnh là con rể, Tuấn Chí, và …."
Ông Danh hướng về phía bé chừng 15 – 16 tuổi, đang chăm chú màn hình điện thoại, một “đôi mắt gia truyền” đôi mắt sắc sảo giống hệt như ông Danh, dường như đang chìm trong thế giới riêng, quan tâm đến bữa tiệc.
“Con trai, đây chào hỏi khách mời của chúng nào” – ông Danh mặt vẫn tươi nhưng giọng trầm xuống đầy sự uy áp.
Cậu chỉ ngẩng lên, cúi đầu chào , gương mặt biểu lộ cảm xúc, khẽ xin phép trong nhà với lý do đang mệt trong .
“Đó là điều ghen tị với bố của cháu đó An, con trai , Khắc Cường vẫn luôn như thế, vẫn một một thế giới quan tâm đến bất cứ thứ gì, thật lo lắng cho tương lai của nó” – Giọng ông Danh xen lẫn tiếng thở dài, trong khoảnh khắc đó gần như đồng cảm với ông .
liền hướng ánh mắt về dáng lưng của Khắc Cường đang trong căn biệt thự, trong lòng thầm trách móc sự vô tâm của , nghĩ rằng chắc hẳn luôn mờ nhạt trong gia đình, nhưng chỉ ít lâu mới , Cường là bộ mấu chốt trong sự việc .
Người con rể ông Danh bước tới cắt đứt chút cảm xúc hiện hữu trong đôi mắt , bảnh bao, lịch lãm trong bộ vest màu xanh tím than sang trọng, nở một nụ "doanh nhân", chìa tay về phía . "Chào An, là Tuấn Chí, chúc mừng thành công của em."
Tay ấm và khô, một cái bắt tay xã giao, gì đặc biệt.
Người phụ nữ bên cạnh Tuấn Chí cũng nở một nụ hết sức “xã giao”
Bảo Ngọc - Con gái ông Danh.
Cô , một vẻ của tiểu thư đài các, như một chút yếu ớt mỏng manh.
"Chào em" - giọng cô nhẹ như một tiếng thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-dan-hon-quyen-2-bi-mat-nha-ho-vu/chuong-3-cu-cham-vo-tinh.html.]
"Rất vui gặp chị," đáp.
Lập Hoa
Chúng đang những câu chuyện phiếm vô nghĩa, vẫn đang say sưa trong vai trò "khách mời danh dự".
Được một lúc, ông Danh noi Chí cùng chào hỏi một khách mời, rảo bước , lúc khỏi, cảm giác từ Ngọc một sự thoải mái nhất định.
Ngọc cầm đĩa hoa quả mời , nhưng chị trượt tay nghiêng .
“Ấy chị cẩn thận….” khi chiếc đĩa nghiêng , kịp thời đỡ lấy tay và cả đĩa hoa quả
“May quá…” nhoẻn miệng thì “BÙM’
Một tiếng nổ lớn trong tâm trí , khung cảnh biệt thự xung quanh biến mất, đang một hành lang tối om.
Sộc mũi là một mùi rượu nồng nặc, lẫn trong đó là một tiếng đàn ông gầm gừ, đang quát tháo: “Đồ đàn bà ngu dốt, tao phát chán cái cuộc hôn nhân sắp đặt ……!”
thấy một bàn tay giơ lên, bàn tay của Tuấn Chí, vẻ lịch sự, doanh nhân của lúc biến mất, lúc chỉ còn một gương mặt đỏ ửng vì say rượu, đôi mắt dữ tợn đang vằn lên những tia máu, quần áo xộc xệch, đầu tóc rũ rượi trông thật bệ rạc.
Và : “BỐP” – bàn tay của Chí giáng một cái tát nảy lửa lên một gương mặt xinh , Ngọc đang ôm phần má đang đau tới bỏng rát, sự đau đớn đó cũng cảm nhận trọn vẹn, một ký ức ám ảnh, nhục nhã và đầy sự sợ hãi.
----------------------------//---------//----------------------
“Em… em…..”
Ngọc khẽ gọi , lúc đang ở trong ký ức của Ngọc, trong lúc vô thức khẽ : “hôn..nhân..sắp đăt.”
Khi tỉnh táo , đưa đôi mắt đang mở to sững sờ Ngọc, gương mặt cô cũng đang giãn hết cỡ thể hiện sự kinh ngạc kém.
lúc , Tuấn Chí cầm 2 ly rượu trở , bất giác như đồng bộ với cảm xúc của Ngọc, một cơn ớn lạnh xuất hiện, một đợt sóng sợ hãi tột độ, đặc quánh đang bao phủ lấy cả và Ngọc.
vội buông tay Ngọc , cô cũng lấy vẻ bình tĩnh và nở một nụ cứng đờ, thể “kịch” hơn. Ngọc chìa tay cầm lấy tay .khẽ :
“Cảm ơn em hôm nay tham dự bữa tiẹc, nhưng tiếc quá, chị hiện giờ cảm thấy chóng mặt, nhà, cho chị thông tin của em nhé, chị em sẽ chuyện dịp khác” – Ngọc đưa tay lên day day thái dương, chiều đang mệt mỏi, nhưng ánh mắt cô mắt thật chậm rãi, sâu lắng, dường như hiểu lời đang vang lên trong đầu cô : “Làm ơn, hãy im lặng”.
“Vâng” – lịch sự đáp và trao đổi thông tin với Ngọc, đó cô trong biệt thự.
Cơn say lâng lâng của vỡ tan như bong bóng, sốc bởi sự tàn bạo "thấy", đang vô thức đưa tay lên má, cảm giác đau đớn, nhục nhã từ Ngọc truyền sang vẫn còn nguyên ở đó.
thấy cái quái gì thế ?
Lại là năng lực”cảm ứng” mà nghĩ chỉ tình cờ sử dụng một , hiện giờ nó đang tiếp diễn
Ở gần đó, một ánh mắt chứng kiến bộ sự việc , khẽ hài lòng nở một nụ bí hiểm: “Chính xác đó, An !”