Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:11:59
Lượt xem: 424
Nhớ lại trước đây Trình Hoan đã nói sẽ không làm xiên nướng nữa, trong lòng Từ Lệ ôm một niềm kỳ vọng, hy vọng cô ấy có thể bật mí cho mình một chút, cô ấy chuẩn bị tâm trạng mấy ngày cho thật tốt, mới đến gõ cửa nhà của Trình Hoan.
Trình Hoan nghe mục đích cô ấy đến đây, không nói câu gì.
Một cái công thức xiên nướng mà thôi, với Trình Hoan mà nói không phải việc gì quá lớn lao, trước đây cô cũng đã từng nghĩ đến sau này minh không làm xiên nướng nữa, sẽ đem công thức chuyển lại cho Từ Lệ.
Chỉ là khoảng thời gian này quá bận, cô cũng quên mất chuyện này, bây giờ Từ Lệ tìm đến cửa, mới nhớ lại.
Sự trầm mặc của cô khiến cho Từ Lệ có chút thấp thỏm, cô ấy ngồi trên ghế sofa, chân khép lại, l.i.ế.m đôi môi khô hanh, mở miệng nói: "Chị, chị cũng không muốn lợi dụng em, em xem thế này được không? Nếu như mở lại sạp hàng này, lợi nhuận kiếm được chia cho em một nửa, nếu như em không tin tưởng, chị, chị sẽ ký hợp đồng.
"Không cần đâu ạ." Trình Hoan hoàn hồn, xua xua tay: "Công thức ướp thịt cũng không phải bí mật gia truyền, đưa cho chị cũng không phải việc gì to tát cả, không cần tiền, nếu chị muốn báo đáp thì lát nữa đưa em về nhà là được."
"Vậy thì không được, chắc chân phải trả tiền cho em chứ." Trình Hoan nói không cần, ngược lại thái độ của Từ Lệ càng kiên quyết hơn: "Chị đưa em về có được bao nhiêu, sao có thể so được với công thức đó chứ?
Cô ấy nói: "Nếu như chị lấy không công thức của em như vậy, thì chị thành loại người gì chứ?
"Công thức này cũng đơn giản thôi mà.
"Có đơn giản đến đầu người khác cũng không làm ra được, em không nhận tiền, chị cũng không thể lấy của em được. Từ Lệ nói rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, đi được mấy bước thì bị Trình Hoan kéo lại.
Hai người lôi kéo nhau một lúc, cuối cùng mỗi người nhường nhau một bước, lấy ba phần lợi nhuận sạp hàng xiên nướng của Từ Lệ coi như phí chuyển nhượng công thức.
Từ Lệ nói được làm được, lúc sau quay lại thật sự đem theo một tờ hợp đồng dựa trên nội dung hai người vừa thảo luận, bên trên ký tên và in dấu vân tay của mình, Trình Hoan ký tên mình lên, đưa lại cho cô ấy.
"Vậy là xong rồi!" Từ Lệ nhận một bản hợp đồng, cẩn thận cất đi, lại bảo đảm với Trình Hoan: "Em yên tâm, sau này mỗi khoản tiền chị đều nhớ rõ, nhất định sẽ không làm ra chuyện vong ơn bội nghĩa. Trình Hoan cười cười, nói tin tưởng cô ấy, lại dẫn Từ Lệ đi ướp thịt.
Thịt sáng nay cô vừa mua, đã cắt thành miếng, Trình Hoan cho thịt vào một cái bát to, vừa cho gia vị vào vừa nói với Từ Lệ những điều cần chú ý.
Tốc độ nói của cô không nhanh, Từ Lệ vừa nghe vừa ghi nhớ, thái độ còn nghiêm túc hơn học sinh tiểu học.
Từ Lệ giữa chừng có gì không hiểu, Trình Hoan cũng rất kiên nhẫn giải thích.
Lúc Từ Lệ đến cũng không còn sớm, ướp thịt tốn không ít thời gian, đến khi Trình Hoan tiễn người, nhìn đồng hồ mới nhận ra đã qua thời gian Tinh Tinh tan học rồi.
Cô có chút lo lắng, rửa qua tay rồi mau chóng rời khỏi nhà.
Từ nhà đến trường mầm non đi mất chưa đến mười phút, Trình Hoan đến cổng, hầu hết các bạn nhỏ đã được cha mẹ đón về rồi.
Cổng trường mầm non vắng vẻ, chỉ có một chiếc xe thương vụ màu đen đỏ bên đường. Trình Hoan không thấy cậu nhóc, hoảng đến chân tay run rẩy, cô nhanh chóng chạy qua, thở hổn hển hỏi người bảo vệ: "Chú có thấy cháu Giang Tinh Thần của lớp ba nhớ ở đầu không ạ?”
Người ở trường mầm non không nhiều, các phụ huynh thường xuyên đến đón con bảo vệ đều nhớ hết, ông ấy mới nhớ lại một chút, mở miệng nói: "Được cô giáo đưa vào lớp rồi.”
“Cảm ơn chú…” Nghe được câu trả lời, Trình Hoan thở ra một hơi, lúc này mới nhớ ra Tinh Tinh rõ ràng đã đeo chiếc đồng hồ thông minh có thể gọi điện.
Đúng là càng quan tâm càng rối trí mà
Cô đi ra khỏi phòng bảo vệ đi vào sân trường, nghĩ cậu nhóc đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy mình, chắc cũng đang rất lo lắng.
Cô vừa đi, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tinh Tinh, chuông điện thoại reo hai tiếng rồi được nhấc máy.
Giọng nói của Tinh Tinh truyền qua từ bên kia điện thoại, vừa mở miệng liền nói: "Mẹ ơi, các bạn khác đều đã về nhà rồi, sao mẹ vẫn chưa đến đón con?"
Trình Hoan nghe vậy có chút dở khóc dở cười, câu nói này chắc chắn là do cô giáo dạy cho cậu nhóc!
"Xin lỗi bảo bối, mẹ có chút việc bận, bây giờ mẹ sẽ đến thật nhanh. Cô nói xong, đi vào tòa lớp học của trường mầm non.
Tinh Tinh nói hai câu rồi tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, nói với chú của mình: "Mẹ con sắp đến đây rồi.
"Ừm."
Khoảng thời gian này Giang Minh Viễn thường hay về sớm, chỉ vì đợi ngay cửa nhà trẻ liếc nhìn con trai mình một cái, hôm nay anh cũng tới, chỉ là không giống với mọi ngày, hình dáng mà trước kia sớm sớm đứng đợi ở cửa nhà trẻ, hôm nay không thấy xuất hiện.
Mắt thấy các bạn nhỏ từng người một được dắt về, chỉ có Tinh Tinh một mình đơn độc được giáo viên nắm tay đứng ở một bên, Giang Minh Viên suy nghĩ một lúc, cuối cùng không khống chế được ham muốn muốn tiếp cận đứa nhỏ, từ trên xe bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-70.html.]
Xa cách hơn nửa tháng, Tinh Tinh vẫn còn ấn tượng với người chú thông minh này, nhìn thấy Giang Minh Viên cũng không né, ngược lại còn chủ động chào hỏi.
Điều này làm Giang Minh Viễn cảm thấy rất vui.
Lúc trước vì để xét nghiệm DNA anh từng nhờ nhà trẻ bên này làm chút việc, chỉ là giáo viên của Tinh Tinh không nhận biết anh, mặc dù xem bộ dạng thì có vẻ Tinh Tinh và Giang Minh Viên có quen biết nhau, cô cũng không dám nhờ người 1 dẫn đi, thấy Trình Hoan chậm trễ không đến, sợ bé con đứng đầu gió lạnh nên muốn dắt cậu quay về lại phòng học.
Cô giáo dân Tinh Tinh đi ở phía trước, Giang Minh Viễn không mời mà tới đi theo sau.
Giáo viên của Tinh Tinh không dám tùy tiện dẫn người vào trong, thấy anh như vậy thì định ngăn cản. Nhưng trợ lý với sở trường phỏng đoán tâm tư của ông chủ đã sớm đánh chút tiếng rồi, giáo viên kia mới nói được một nửa, viện trưởng đã vội vàng chạy tới, mời anh đi qua.
Vậy là Giang Minh Viễn suôn sẻ hợp lý được cùng con trai mình ngồi chung một lúc.
Nếu như nói lúc vừa mới biết được mình có một đứa con trai như thế này, Giang Minh Viễn kinh ngạc và luống cuống nhiều hơn, thì bây giờ đối với Tinh Tinh, yêu thích phát ra từ nội tâm và tâm lý mong muốn che chở con trong anh lại hơn nhiều.
Tinh Tinh là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, thông minh lại xinh đẹp, trước giờ không tùy tiện náo loạn với mọi người, Giang Minh Viễn nhìn một lần, là trong lòng sẽ mềm đi một phần, lần này được chung đụng với Tinh Tinh, tâm tình khó có được một dịp thả lỏng.
Đáng tiếc cơ hội chung đụng như thế này quá ít, Giang Minh Viễn nhìn con trai bởi vì mẹ sắp đến đây mà lộ ra chút sự kích động, một ý nghĩ vừa mới nhô lên dần dần áp đảo dự tính ban đầu của anh. Hay là... Tìm cơ hội gặp mặt mẹ đứa trẻ, nói về chuyện này một chút?
Nói rõ chuyện này, đến lúc đó không cần biết có thể mang đứa trẻ về hay không, thân phận của anh dù sao cũng được làm rõ, không cần phải giống như bầu giờ, ở cùng với con một chút, cũng phải giống như đi ăn trộm.
Trong lòng tính toán như vậy, Giang Minh Viễn lại không định nán lại lâu hơn, coi như có phải nói chuyện này thì cũng không vội vàng được, dù thế nào cũng phải tìm nơi chính thức chút để nói. Nghĩ vậy, Giang Minh Viên đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài trước, nhưng mà anh vừa mới đi được hai bước thì cửa phòng học được mở ra.
Nguyệt
Trình Hoan hấp tấp từ bên ngoài đi vào, ánh mắt quét một vòng trong phòng học, khi nhìn thấy Tinh Tinh thì mới yên tâm lại.
Nhóc con nhìn thấy mẹ thì đương nhiên là mừng rỡ vô cùng, cậu từ chỗ ngồi đứng bật dậy, giống như trái pháo nhỏ xông vào trong lồng n.g.ự.c Trình Hoan, Trình Hoan lùi lại hai bước đón được cậu, lại hôn lên bên má Tinh Tinh một cái.
"Cục cưng chờ sốt ruột rồi ha, lần sau mẹ chắc chắn sẽ không đến trễ nữa nha.”
Tinh Tinh cười "hì hì" hai tiếng, cũng thơm hai ngụm lên mặt của Trình Hoan, cậu ôm lấy cổ của mẹ, hai mà kề nhau, ngọt ngào nói: "Cô nói mẹ đang bận.”
“Thế cũng là mẹ sai, phải xin lỗi." Trình Hoan đứng dậy, nằm lấy tay Tinh Tinh, nhìn sang các giáo viên vẫn còn ở lại trong phòng nói lời cảm ơn: "Làm phiền các cô rồi ạ.”
"Không có gì." Giáo viên cười đáp lại, trong lòng cô ấy có chút khó hiểu, rõ ràng nhìn Tinh Tinh với anh Giang này có vẻ như rất quen thuộc, sao cả chào hỏi một tiếng cũng không có?
Cơ mà chuyện này cô ấy cũng tự ngẫm nghĩ trong lòng, vừa nãy cô ấy bị viện trưởng dạy bảo, nói người này không dây vào được, bây giờ cũng không dám nói nhiều, sợ tự gây phiền toái cho mình.
Cám ơn các cô xong, Trình Hoan dẫn Tinh Tinh chuẩn bị rời đi, lúc gần ra khỏi cửa thì Tinh Tinh mới lại nhớ ra Giang Minh Viễn, cậu quay đầu vẫy tay với anh: "Tạm biệt chú.
Trình Hoan cũng quay đầu lại, ban đầu cô không để ý người đang ở trong phòng này lâm, còn tưởng cũng là phụ huynh của bạn nhỏ nào đó cơ, bây giờ nghe thấy Tinh Tinh chào hỏi mới cẩn thận nhìn
Vừa nhìn đã làm cô cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đối phương rất cao, nhìn qua cũng phải chừng một mét tám lăm, vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài được giấu trong chiếc quần tây, tình cờ liếc nhìn một cái là có thể khiến người ta không dời mắt được. Không chỉ vóc dáng đẹp, mà khuôn mặt của người này cũng rất đẹp, ngũ quan tinh tế, lại không lộ ra chút nữ tính nào, chỉ là đứng ở chỗ đó, trên người lại lộ ra khí thế không hề tầm thường. Là một người đẹp mắt nhưng lại không dễ chọc.
Trong lòng Trình Hoan dán lên cho người này một nhãn hiệu, nhìn anh gật đầu cười khẽ, ánh mắt lại quét qua cặp chân kia một cái, bấy giờ mới quay đầu dẫn Tinh Tinh đi Trên đường trở về, Trình Hoan dần dần cảm thấy có chút không đúng.
Vừa này cái người kia đẹp quá, cô không dám nhìn nhiều, chỉ lướt qua một chút, bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy người đó cứ cho cô một cảm giác quen thuộc thế nào đấy.
Trình Hoan cau mày, nghĩ cả nửa buổi mà vẫn không nhớ ra rốt cuộc đã từng gặp ở đầu, càng nghĩ không ra, cô càng xoắn xuýt, cả đường đi chỉ nghĩ đến chuyện này, cũng không nói chuyện gì. Nhưng may mà Tinh Tinh cũng không chú ý tới, mình nhóc con vẫn có thể chơi vui, bây giờ đã là tháng chín âm, hoa quế hai bên con đường đều đã nở rồi, hương thơm ngào ngạt. Tinh Tinh rất thích mùi hương của hoa quế, còn thích những cánh hoa quế màu vàng nhạt nhỏ ra khỏi nhành lá nữa.
Trong miệng cậu đang hát bài nhạc thiếu nhi mà giáo viên nhà trẻ mới dạy, cả đường vừa đi vừa nhảy, lâu lâu có kéo Trình Hoan đi đến bên ven đường toàn một màu xanh, tự mình đi lên, hải một chùm hoa đang tỏa hương thơm từ trên cành thấp xuống, tặng cho Trình Hoan: "Mẹ ơi, tặng cho mẹ một cái hoa nhỏ.
Trình Hoan hoàn hồn, nhìn thấy bốn năm bông hoa màu vàng nhạt tách lẻ trong tay cậu, cười nhìn nhóc con nói cảm ơn: "Mẹ rất thích, cơ mà hoa thì phải dùng bông.
"Đó là cái gì?” Tinh Tinh không biết.
Điều nhà trẻ dạy còn ít, Tinh Tinh vẫn chưa học qua cách dùng của lượng từ, Trình Hoan tiện dịp nói đơn giản chút cho cậu.
Nhóc con rất thông minh, sau hai lần giải thích thì đã hiểu rồi, cậu lại nhón chân với đến nhánh cây cao hơn một chút hái xuống vài bông hoa nữa, đưa cho cô: "Mẹ ơi, cho mẹ một bông hoa nhỏ."
“Cám ơn cục cưng." Trình Hoan nói, nhìn Tinh Tinh còn muốn đi kéo tiếp liền vội vàng cản cậu lại: "Những bông hoa nhỏ này hái xuống rồi sẽ không thơm nữa đâu, chi bằng để tụi nó nở ở trên cây, để tất cả mọi người đều có thể ngửi được hương thơm của nó, được không nào?"