Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:10:42
Lượt xem: 213
Trình Hoan quay đầu lại, không chú ý bước chân, lúc nhấc chân lại vấp phải một hòn đá nhô lên.
Lúc thân thể không vững đèn đường lại nhấp nháy, Trình Hoan không kịp quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh đèn chập chờn, hình như có bóng người vụt qua.
Trình Hoan: "!!!"
Cô ấy nín thở theo bản năng, lập tức quay đầu, vô số câu chuyện ma quái hiện ra trong đầu, Trình Hoan sợ phát khiếp, nhưng lại không dám chạy, chỉ có thể dốc sức bước nhanh hơn.
Cô liều mạng đi về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn, cuối cùng cũng đi qua chỗ vắng vẻ lạnh lẽo đó, nhìn thấy bóng người trên đường, cuối cùng Trình Hoan cũng không còn sợ nữa, cô lại nhớ lại bóng người lúc nãy mình nhìn thấy.
Ở đây nhiều người như vậy, kể cả là ma đi chăng nữa, cũng không dám làm gì cô, Trình Hoan nghĩ vậy, liền dũng cảm quay đầu lại.
Cái gì cũng không có.
Cô có chút nghi ngờ bản thân liệu có phải quá căng thẳng mà sinh ảo giác không, cũng có khả năng đó, lúc đó vốn dĩ có gió, đèn đường lại nhấp nháy, nói không chừng đó là bóng cây bị gió thổi đung đưa khiến cô phát sinh ảo giác. Vẫn còn tốt chán!
An ủi bản thân xong, cuối cùng Trình Hoan cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, phải chạy một quãng đường dài như vậy, sự hứng khởi kiếm được một khoản tiền lớn đã bị dập tắt.
Chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, tài xế đang đợi chỉ thị của một người khác ngồi trong xe.
Nguyệt
"Đi về thôi."
"Vâng ạ."
Hôm nay Giang Minh Viễn đi gặp mấy vị lãnh đạo của thành phố, trong lúc nói chuyện có nhắc đến vấn đề về đoạn đường Tân Tự. Đoạn đường này cũng rất kỳ lạ, hai đoạn đầu đường thì vô cùng náo nhiệt đông đúc, còn đoạn giữa lại không thể phát triển được cái gì.
Buổi sáng nói chuyện nhắc đến vấn đề này, sau khi tan làm Giang Minh Viễn liền cùng tài xế qua đó xem một chút, anh xuống xe đi một vòng, trong lòng chợt nảy ra một ý, đang chuẩn bị quay về, lại nhìn thấy một bóng hình có chút quen thuộc.
Lúc đầu anh tưởng mình nhìn nhầm rồi, xác nhận lại mấy lần mới chắc chắn đó là mẹ của Tinh Tinh, Giang Minh Viễn có chút nghi hoặc, tại sao cô lại đến chỗ này, nghĩ kỹ một chút thì hiểu ra rồi.
Lúc đó anh bảo trợ lý đi sắp xếp cửa hàng, để Trình Hoan không nghi ngờ, đặc biệt thêm vào một vài địa chỉ khác, thấy hướng cô đi, chắc là đến xem cửa hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-67.html.]
Đoạn đường này ít người qua lại, cũng là đoạn đường có tỷ lệ tội phạm rất cao, để cô đi một mình Giang Minh Viễn có chút không yên tâm, lại không thể mời cô lên xe cùng, định là đi cùng cô một đoạn, tránh cho xảy ra chuyện gì.
Kết quả ý tốt của bản thân lại biến thành ý xấu.
Lúc Trình Hoan quay đầu lại, Giang Minh Viễn bởi vì ánh đèn nhấp nháy nên nhất thời thất thần, đến khi phục hồi thị giác, lại nhìn thấy người phụ nữ đằng trước có chút hoảng loạn.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Giang Minh Viễn cũng có thể lờ mờ đoán ra, trong lòng anh có chút hối hận, cảm giác hành động của bản thân giống như bị thiểu năng vậy.
Bởi vì phản ứng của Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng không dám đi theo nữa, anh quay trở lại xe, bảo tài xế chầm chậm lái theo phía sau, còn bảo không được đi quá gần, sợ dọa đến người ta.
Đến khi đến nơi có nhiều người, Giang Minh Viễn mới bảo tài xế quay đầu xe, có điều anh cứ nghĩ tới Trình Hoan lại cảm thấy có chút áy náy, định bồi thường cho cô ấy gì đó, nhưng lại không biết nên tặng gì.
Khác với Giang Minh Viễn, Trình Hoan rất rộng lượng, về đến nhà liền quên gần hết mọi chuyện.
Cô sang nhà hàng xóm đón Tinh Tinh về, bắt đầu nấu cơm tối, để đối phó với sự truy vấn của cậu nhóc về chỗ rau xanh đáng thương, Trình Hoan đành phải xào một đĩa rau cho bữa tối.
Cuộc sống bận rộn, đến khi hai mẹ con họ ăn cơm xong đã là tám giờ rồi, Trình Hoan nghĩ muộn rồi cũng không nên làm phiền người ta, bèn nhịn lại sự hưng phấn háo hức của mình, để ngày hôm sau mới gọi điện thoại.
Vẫn như cũ, nhân viên chuyển máy cho người phụ trách, người đó giọng điệu nhiệt tình, cho Trình Hoan số điện thoại di động của mình, rồi hẹn chính xác thời gian và địa điểm.
"Được rồi, vậy đến lúc đó gặp." Trình Hoan đặt điện thoại xuống, quay đầu cười hì hì với Tinh Tinh đang ăn cơm: "Bảo bối à, chúng ta sắp chuyển đến cửa hàng mới rồi, chính là cửa hàng lần trước chúng ta đi đó, con còn nhớ không?"
"Thật vậy ạ?" Tinh Tinh đang ăn lòng đỏ trứng trong sự đau khổ, nghe lời này thuận thế vứt luôn thứ trong tay, nhảy cẫng lên nói: "Mẹ, con cũng muốn đi."
Cậu vẫn còn nhớ ở đó có món bánh gato rất ngon!
"Con không được đi." Trình Hoan vô tình từ chối: "Hôm nay là thứ hai, con phải đến trường mầm non rồi."
Trình Hoan nhìn cậu nhóc uống đến giọt sữa cuối cùng, lấy giấy ăn lau miệng cho cậu, cầm chiếc cặp sách đã chuẩn bị sẵn, xoa đầu cậu nhóc: "Đi nào, xuất phát thôi"
Tinh Tinh nhún vai, vâng một tiếng, đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng nhập học cậu cảm thấy chán ghét việc đi học đến như vậy.