Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:05:36
Lượt xem: 496
Bởi vì giao dịch ấy năm năm trước, cái nhìn ban đầu của anh với mẹ đứa bé không tốt đẹp làm, sau này điều tra những nơi cô lui tới, phát hiện các mối quan hệ khá phức tạp, cũng không có công việc gì cố định, cho nên cảm nhận lại tệ hơn nữa.
Thậm chí anh còn từng nghi ngờ xấu rằng sở dĩ đối phương không phá bỏ đứa trẻ, một mình sinh con ra, có phải là vì để sau này dùng đứa bé đòi hỏi lợi ích gì đó không?
Bây giờ xem ra lại là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mẹ của đứa trẻ rõ ràng rất quan tâm cậu, dựa vào bối cảnh trong tranh của Tinh Tinh là có thể nhìn ra được, những hành động trước đây, có lẽ là vì còn trẻ tuổi.
Cũng phải, vẫn còn trẻ mà, năm nay mới hai mươi tư.
Tuổi còn nhỏ thích chơi một chút cũng không có gì, huống hồ bây giờ cũng đã chững chạc rồi, công việc làm ăn cũng rất phát đạt. Giang Minh Viên nhìn xung quanh quầy hàng không lớn này, lòng thầm nghĩ.
Quầy hàng chỗ này lớn hơn mấy chỗ kia một chút, khách ngồi đầy chỗ, bên ngoài còn có vài người đang xếp hàng, đại đa số lúc khách ăn đồ ăn đều có vẻ hài lòng, đoán là tay nghề của người làm thức ăn chắc chân không tệ.
Chắc là bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, Giang Văn Minh cũng sinh ra chút lòng hiếu kỳ đối với đồ nướng, anh gọi điện bảo tài xế đang đợi ở bên ngoài, lúc tài xế nghe thấy yêu cầu của anh thì có hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn nghe theo lời dặn dò của ông chủ đi xếp hàng.
Cúp điện thoại đi, Giang Minh Viễn tiếp tục nhìn đứa bé bên cạnh vẽ tranh. Dựa theo những đường phác họa của Tinh Tinh, trên giấy dần dần xuất hiện hình ảnh của một cô gái, chỉ là với rất xinh đẹp mà Tinh Tinh nói lại không giống, người được cậu vẽ ra, trông có vẻ hơi... hình thù kì quái.
Ánh mắt Giang Minh Viễn tràn ra chút ý cười, nghĩ tới cái bức tranh cầm về từ nhà trẻ, người trên giấy vuông vuông dài dài, giống y như cái hộp diêm.
So sánh với bức tranh kia, tuy hình dáng hiện tại cũng không được đẹp lắm, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc đó rồi.
Ừ, không hổ là con trai của anh.
Tinh Tinh vẫn còn chưa về mẹ xong, đồ nướng mà Giang Minh Viễn nhờ tài xế bên kia đi mua đã đến rồi.
Thịt vừa nướng xong, vẫn còn đang bốc hơi nóng được đặt trong khay đồ ăn, được một người phụ nữ mũm mĩm bé qua.
Tinh Tinh sống trong môi trường này, gần như đã miễn dịch với mùi hương của đồ nướng, nhưng mà hương thơm cách gần như thế này vẫn không dễ dàng lảng đi được, cậu men theo mùi thơm ngẩng đầu, liếc nhìn thịt ở bên trong, cười lộ ra sáu cái răng với người bưng khay tới: "Con chào dì Từ ạ.
“Ầy, Tinh Tinh ngoan." Từ Lệ để thịt nướng trước mặt Giang Minh Viễn, cười hỏi Tinh Tinh có mệt không, có đói không.
Đối với cậu con trai không gặp được mấy lần của bà chủ đây. Từ Lệ thật lòng yêu thích, khuôn mặt vừa đẹp tính cách lại ngoan, miệng ngọt còn khéo nói, sao mình không sinh được đứa trẻ như thế này chứ?
"Không mệt.” Tinh Tinh lúc đầu, bởi vì bị chắn sáng, cậu bỏ bút màu xuống, nói chuyện với Từ Lệ.
Nói đi cực khổ rồi, dì phải uống nhiều nước, dì nói mẹ con đừng để mẹ con bận quá.
Từ Lệ bị hai ba câu nói của cậu chọc cho cười như hoa, cười hôn lên mặt cậu một cái mới hơn hở quay về làm việc.
Giang Minh Viên ở một bên nhìn bọn họ tương tác, trong lòng có chút ghen tị.
Nhóc con này, thơm với mẹ mình thì cũng thôi đi, sao cũng thơm với người khác vậy? Nhìn cái miệng cậu gọi một tiếng dì ngọt bao nhiêu, sao lúc gọi mình là chủ lại khô khan như vậy?
Còn nữa, mình chân ánh sáng của cậu thì vô cùng không vui, người kia chân thì lại không sao tí nào!
Anh nghiến răng, đem cái vị chua vô cớ ngoi lên nuốt xuống, ôm theo một chút thái độ nịnh nọt hỏi Tinh Tinh: "Con ăn thịt không?
"Cháu không ăn.” Tinh Tinh nhìn châm châm vào xâu thịt kia, kiên quyết lắc đầu.
Mẹ đã bảo, không thể ăn đồ người lạ đưa cho, ăn rồi sẽ bị người ta lừa đi ngay.
Tinh Tinh không muốn bị người ta lừa đi, lừa đi rồi sẽ không nhìn thấy mẹ nữa, cho nên đối với lời cảnh cáo này, cậu chấp hành rất triệt để.
Có ngon nữa cũng không ăn!
Con trai không thèm nề mặt, Giang Minh Viễn chỉ có thể cô đơn ăn thịt nướng một mình.
Thịt nướng vào ngày này trước đó chưa từng xuất hiện trên bàn ăn của Giang tổng, mùi hương liệu quá nặng, anh ăn không quen, chỉ ăn một xiên rồi để vậy.
Nhưng mà anh không ăn nữa, cũng không ném thịt nướng đi, mùi thơm của thịt vẫn còn.
Tinh Tinh bị mùi thơm nồng ở khoảng cách gần này vây quanh, càng ngửi càng thèm, càng thèm càng đói, cậu về cũng vẽ không nổi nữa, có chút ghét bỏ mà quay đầu đi rồi nói với Giang Minh Viễn: “Chú ơi, chú đổi chỗ khác đi.
Giang Minh Viễn không hiểu: "... Tại sao?”
Tinh Tinh thở dài như ông cụ non: "Chú ở đây ăn, cháu không thể nào vẽ đẹp được.”
Lúc cậu nói, ánh mắt còn không di không dời món thịt nướng trên khay.
Giang Minh Viễn hiểu ra ngay, lòng thấy có chút buồn cười, rõ ràng vừa nãy còn nói rất chắc nịch là không cần, bây giờ đã chịu không nổi rồi.
Mặc dù bộ dạng hai mắt trông mong của con trai vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng Giang Minh Viễn không định đưa món này cho cậu ăn. Hương liệu cho vào quá nhiều, không khỏe!
Anh ồ lên một tiếng, không có ném đồ ăn ngay trước mặt con trẻ, mà gọi một cuộc điện thoại, bảo tài xế mang đồ đi.
Cả thịt nướng lần khay thức ăn đều biến mất, mùi thơm tỏa mãi không ngừng cũng nhạt đi rất nhiều, cuối cùng Tinh Tinh cũng thoát khỏi say mê với thịt nướng, cậu nhìn Giang Minh Viễn, rồi lại lần nữa dán mắt lên tờ giấy trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-56.html.]
Chỉ là con sâu trong dạ dày đã bị đào lên, muốn ép xuống lại không dễ như vậy, Tinh Tinh cảm thấy mình đói không chịu được, vẽ được hai nét đã đập bút lông xuống, đứng phát lên.
"Con muốn đi đâu?" Giang Minh Viên đứng lên theo hỏi.
Nơi đây người đến người đi, lỡ nhóc con đi lạc mất phải làm sao?
"Cháu đi tìm mẹ.” Tinh Tinh đáp lại một câu, lon ton chạy sang bên phải.
Giang Minh Viễn không xa không gần mà đi theo, thấy Tinh Tinh đã chạy đến bên người Trình Hoan thì không tiến lên trước nữa.
Ai cũng nói anh với Tinh Thần giống nhau, nếu anh qua đó rồi bị nhận ra thì sao?
Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc phải làm thế nào với việc đột nhiên lòi ra một đứa con, không hợp gặp mặt mẹ đứa trẻ.
Giang Minh Viễn dịch sang bên cạnh một bước, để người khác chặn lại thân hình của mình.
Trình Hoan đứng trước bếp nướng quay lại nhìn thử, không thấy cái "chú xinh đẹp" mà Tinh Tinh nói, cô cũng không để trong lòng, mở cái rương mang theo tới đây, từ bên trong lấy ra một cái hộp đưa cho nhóc con.
"Không được ăn hết đâu nhé, chỉ có thể ăn hai cái thôi biết chưa?
Trong hộp là bánh quy Trình Hoan làm, trên bánh quy điểm xuyết mấy quả việt quất, vị mềm xốp, không quá ngọt, là một loại điểm tâm Tinh Tinh rất thích.
Nghe thấy chỉ có thể ăn hai cái, Tinh Tinh rất thất vọng, cậu bĩu môi nhìn mẹ, một hồi lâu mới mơ hồ không muốn mà nói: "Được rồi.”
Cậu mở hộp bánh quy ra, đếm điểm tâm bên trong vài lần, từ bên trong lấy ra một khối đưa cho Trình Hoan.
"Mẹ, mẹ än di."
Trình Hoan đang nướng xiên BBQ, vẫn luôn bị khói dầu vờn quanh, cũng không có bao nhiêu khẩu vị, nhưng mà cũng không thể phụ lòng hiếu thảo của con trai, cô tiếp nhận khối bánh quy kia, dùng một cái tay khác xoa đầu Tinh Tinh: "Được rồi, mẹ sẽ ăn khối này, Tinh Tinh ăn đi.”
Tinh Tinh ôm hộp bánh quy chạy trở về, Giang Minh Viễn trở về trước cậu một bước.
Anh ngồi vào vị trí ban đầu, nhìn Tinh Tinh lại đây. Tiểu gia hỏa đặt đồ vật trong lòng lên trên bàn, thật cẩn thận mà mở ra, từ bên trong lấy một khối điểm tâm, ăn một ngụm liền hạnh phúc mà híp mắt, trong miệng phát ra một tiếng thở dài.
"Ăn ngon thật!”
Như là muốn trả thù đề Giang Minh Viễn thèm cậu, lúc Tinh Tinh ăn cái gì đặc biệt không an tĩnh, vừa ăn vừa lải nhải, mục đích cực kỳ rõ ràng.
Giang Minh Viên đương nhiên không có khả năng bị thèm, anh nhìn động tác nhỏ không che giấu của Tinh Tinh kia, đáy mắt có ôn nhu chính mình cũng không biết.
Nguyệt
Tinh Tinh đắc ý vênh váo, hai khối bánh quy không đến một lúc liền ăn xong.
Cậu ăn luôn một chút cuối cùng trong tay, lại giơ tay lấy một khối ở bên trong, lúc lấy thuận tiện đếm số lượng bên trong, đếm xong Tinh Tinh liền ngây ngẩn cả người, một bộ dạng như trời sập xuống. Giang Minh Viên thấy vẻ mặt cậu đại biến trong thời gian ngắn, có chút kỳ quái lại có chút lắng: "Con làm sao vậy.”
“Cháu ăn nhiều quá." Vẻ mặt Tinh Tinh đưa đám, cảm thấy mình phụ sự tín nhiệm của mẹ, cậu đem khối bánh quy trên tay bỏ vào hộp, đếm lại một lần nữa.
A, lại đúng rồi... Đây là có chuyện gì?
Tinh Tinh nhất thời có chút mơ hồ, cậu gãi đầu, quyết định tỉnh lại một lần nữa.
Mở hai tay ở trước mặt, Tinh Tinh vươn tám ngón tay, đầu tiên bẻ một ngón, đó là cho mẹ ăn, sau đó lại bẻ xuống hai ngón, mình có thể ăn.
Năm ngón tay bên trái đều mở ra, Tinh Tinh đếm ngón tay, lại cúi đầu đếm bánh quy trong hộp, xác định không thiếu, mới tươi cười rạng rỡ.
Tuy rằng chỉ ăn hai cái còn chưa thỏa mãn, nhưng hôm nay cậu nghe lời mẹ!
Tinh Tinh vô hộp bánh quy còn thừa năm khối, cảm thấy mỹ mãn mà đậy lại, cậu để đồ sang một bên, một lần nữa cầm bút, vẽ bức tranh cậu chưa hoàn thành.
Từ đầu đến cuối Giang Minh Viên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thấy tiểu gia hỏa một hồi thở dài một hồi vui vẻ, hiện tại lại một bộ dạng qua cơn mưa trời lại sáng mà đi vẽ tranh. Tâm tư trẻ con cũng thật khó đoán.
Anh thở dài trong lòng một tiếng, ngồi gần lại, Tinh Tinh đã vẽ xong hình dáng mẹ cậu rồi, đang tô màu.
Phong cách tô màu của cậu vẫn cay đôi mắt như cũ, Giang Minh Viễn đều có chút không đành lòng nhìn, anh nhéo mũi, rút bút màu nâu đưa qua.
Tinh Tinh không quản cây bút chọc lại đây, trên tay như cũ là cây bút màu xanh lục tô màu tóc cho mẹ.
Trên giấy vẽ, một "mỹ nhân" hình thù kỳ quái tóc màu xanh lục, Giang Minh Viễn nhầm mất, anh nhịn không được mở miệng: "Con không cảm thấy cái màu sắc này có hơi kỳ quái sao?”
Tinh Tinh vẽ xong một bút cuối cùng, đang vừa lòng thưởng thức, nghe được tiếng Giang Minh Viên cậu quay đầu: "Cháu không cảm thấy ạ.”
Giang Minh Viên: "...”
Tinh Tinh không chỉ không cảm thấy tóc màu xanh lục có cái gì không đúng, còn cảm thấy vô cùng xinh đẹp, cậu nghiêng người, từ đống bút bên cạnh rút ra một cây màu tím, tô màu cho quần áo. Giang Minh Viên đã bất lực không nói được gì, anh cảm thấy thẩm mỹ của mình rất online, sao lại sinh ra đứa con trai không di truyền được?
Chẳng lẽ là lúc ấy trúng thuốc dẫn tới di truyền biến dị?