Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:36:19
Lượt xem: 108
Hôm nay không biết trường mầm non tổ chức hoạt động gì, cậu nhóc ăn mặc rất gọn gàng, cả người mặc bộ âu phục màu trắng giúp cho đôi chân ngắn trông dài hơn một chút, chiếc bụng nhỏ được che lại, tóc được vuốt keo, trông rất ra dáng một tiểu công tử.
Lúc này tiểu công tử đang ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng, còn tận lực cọ keo xịt tóc trên đầu vào quần áo mẹ, bị đẩy ra cũng không từ bỏ, vẫn cười hì hì cọ cọ.
"Họ thật là tình cảm, đúng không?" Thanh âm vang lên bên tai ngắt đoạn suy nghĩ của cô ta, Thẩm Khê ngẩng đầu lên, liền thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình, ánh mắt thâm sau, khiến người ta khó mà nhìn thấu.
Đã mấy năm trôi qua, Thẩm Khê sớm đã không còn nhớ dáng vẻ của Giang Minh Viễn, chỉ biết đối phương là đại diện của giới tư bản. Cô ta định thần lại: "Dù sao cũng là mẹ ruột, tình cảm tốt cũng là bình thường."
"Đáng tiếc mấy năm trước tình cảm không tốt lắm." Giang Minh Viễn có ý chỉ điểm, nói xong đi qua, gia đình ba người họ đứng cùng một chỗ, trông vừa bình yên lại ấm áp.
Tinh Tinh dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Hoan, thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Khê đang đứng ở phía xa, trốn sau lưng mẹ.
Trình Hoan chớp chớp mắt, kéo cậu nhóc ra, giới thiệu với cậu: "Đây là dì nhỏ của con, Tinh Tinh gọi dì đi."
"Dì nhỏ." Cậu nhóc gọi một tiếng, ánh mắt ngây thơ trong sáng, dáng vẻ rất tò mò với người dì mới này: "Dì nhỏ có muốn đi chơi với nhà con không ạ?"
Thẩm Khê vẫn không thể thích nổi đứa nhỏ này, nghe giọng nói đó càng không kiềm chế được sự ghét bỏ, ánh mắt cô ta sáng lên, mặc kệ áp lực từ Giang Minh Viễn mà đáp ứng: "Được thôi."
"Tối nay có hoạt động gì à?" Trình Hoan đứng ở bên cạnh, đợi Thẩm Khê trả lời mới mở miệng hỏi. Giang Minh Viễn gật gật đầu, không nói gì, anh mở cửa xe cho Trình Hoan ngồi vào, lại ôm Tinh Tinh vào ghế sau thắt dây an toàn, cũng chẳng thèm nhìn Thẩm Khê, quay người tự mình ngồi vào ghế lái.
Thẩm Khê mặc kệ gương mặt đen sì của người đàn ông, nhìn Tinh Tinh nhếch khoé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Hôm nay không có tài xế, Giang Minh Viễn tự mình lái xe, trên đường hai người ngồi đằng trước cứ chốc chốc lại thì thầm nói chuyện, hai người ngồi đằng sau cũng không ngớt miệng.
Tinh Tinh rất có hứng thú với người dì mới này, cả đường cứ líu ríu hỏi không ngừng, Thẩm Khê thấy cậu nhóc phiền, không muốn tiếp lời, cuối cùng không nhịn được mà nói một câu: "Sao bây giờ cháu lại nói nhiều vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-252.html.]
Ngữ khí của cô ta có chút hung dữ, Tinh Tinh bị dọa sợ, rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Trong xe ngay lập tức yên tĩnh, mấy giây sau, xe đỗ lại bên đường, Giang Minh Viễn nghe vậy cất giọng bình tĩnh nói: "Thẩm tiểu thư nếu như thấy con trai tôi phiền, thì bây giờ cô có thể xuống xe."
Thẩm Khê vốn định kéo lại khoảng cách trong quan hệ với Tinh Tinh, nghĩ đến lúc đó chắc chắn sẽ cô sẽ được rất nhiều lợi, nhưng không ngờ đến tự mình lại chặt đường lui của mình. Cô ta cắn môi dưới, có chút hối hận, định nói lời xin lỗi, nhưng nhìn ánh mắt của Giang Minh Viễn nhất thời không nói được câu gì, nhìn về phía Trình Hoan, người phụ nữ ấy cũng hoàn toàn không có ý định nói thay cô ta.
Cửa xe mở ra, Thẩm Khê thảm hại xuống xe, trong xe không còn người thừa thãi, không khí thoải mái hơn nhiều.
Tinh Tinh kéo dây an toàn trên người, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, dì nhỏ thật là hung dữ"
Trình Hoan không biết phải nói gì.
Cũng may Tinh Tinh cũng không để ý, lúc sau lại bắt đầu vui vẻ trở lại, vẫn nói nhiều như cũ, không có dì nhỏ, ba mẹ đều không chê cậu phiền, hỏi gì liền trả lời đó.
Xe dừng ở một tòa nhà, Giang Minh Viễn dẫn hai người họ vào trong.
Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố S, bình thường phải đặt trước mấy tháng mới có chỗ ngồi, được vô số tín đồ ăn uống khen ngợi.
Nguyệt
Vậy mà hôm nay nhà hàng này lại vô cùng yên tĩnh, mở cánh cửa pha lê ra, bên trong một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu trên đoạn đường nhỏ ở chính giữa, những lùm cỏ ở hai bên làm bằng pha lê tỏa sáng lấp lánh, con đường dẫn thẳng đến phía trước.
Đây rõ ràng không phải chỉ là một bữa cơm bình thường, Trình Hoan bắt đầu cố gắng suy nghĩ, xem hôm nay có phải ngày lễ gì đặc biệt không, nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra gì cả, dè dặt nói: "Hôm nay không phải sinh nhật em."
"Anh biết." Giang Minh Viễn nắm tay cô đi về phía trước: "Thế nên chỉ là ăn bữa cơm thôi, em đừng nghĩ nhiều."