Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:33:53
Lượt xem: 114
Thế giới quan suốt ba mươi năm của Giang Minh Viễn bị phá vỡ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lại phải an ủi cô: "Không sao, cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, thực sự khiến cho Trình Hoan cảm thấy cơ thể thay đổi linh hồn cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Giang Minh Viễn, cô dần dần thả lỏng, oán trách một câu: "Em cũng đâu có muốn đến"
Người mà mỗi năm đều ra quyết sách đã trải qua rất nhiều trường hợp trọng đại, lúc này tốc độ tiếp nhận sự vật mới cũng nhanh hơn, trong một thời gian ngắn, Giang Minh Viễn đã thuyết phục được bản thân rằng vợ mình là một người thay đổi thân xác. Nghe cô nói vậy thì có chút không tình nguyện, bàn tay ở trên eo dùng sức như đang trừng phạt: "Không muốn đến? Vậy thì chúng ta làm sao mà quen nhau?"
Trình Hoan: "..."
Giang Minh Viễn chỉ nhéo một cái rồi buông ra, động tác lại trở nên dịu dàng: "Trước đây em tên là gì?"
"Cũng là tên này"
"Vậy đúng là trùng hợp." Giọng nói của anh có chút thích thú khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Nhà em ở đâu?" Trình Hoan nói ra một địa chỉ.
Giang Minh Viễn suy nghĩ một chút, không có chút ấn tượng nào với cái tên này: "Có chỗ này sao?"
"Có, chỉ là không ở thế giới này" Trình Hoan cắn răng, nuốt nửa câu còn lại xuống dưới họng.
"Một thế giới khác?" Giang Minh Viễn có chút ngạc nhiên: "Đó là gì? Không gian song song? Hay là sinh vật ngoài hành tinh?"
Trình Hoan tức giận nhéo anh một cái: "Anh mới là sinh vật ngoài hành tinh"
"Được rồi, được rồi, anh không nói em." Giang Minh Viễn hôn cô một cái: "Bỏ qua cho người không có kiến thức này được không?"
Trình Hoan hừ lạnh không lên tiếng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Giang Minh Viễn nghe xong im lặng một lúc rất lâu: "Em nói anh là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này lấy anh làm trung tâm?"
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-245.html.]
Nguyệt
"Anh có một nữ chính định mệnh?"
Trình Hoan gật đầu một cách không tình nguyện.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ tò mò vị nữ chính đó có hình dáng như thế nào, ai ngờ anh lại cười nhạo một tiếng, nhéo mặt cô một chút, nói: "Đồ ngốc."
Trình Hoan ôm lấy phần bị nhéo có hơi đau, nghe anh dùng giọng điệu bình thản phản bác: "Nếu như theo lời em nói, anh là một nhân vật trong tiểu thuyết, mọi hành động đều bị người ta khống chế, vậy thì anh phải giống một con bù nhìn hoặc là robot mới đúng."
"Nhưng rõ ràng anh không hề như vậy, anh có ý thức của mình, biết mình muốn gì, phải làm gì, muốn ở bên cạnh em chứ không phải nữ chính chó má nào đó"
Có lẽ là do sự việc hôm nay biết được quá kinh ngạc, Giang Minh Viễn hiếm khi nói ra một câu thô tục. Sau khi nói xong, anh mím môi, nói ra một quan điểm khác: "Anh càng tin tưởng vào lý luận không gian song song hơn, trong một thế giới khác có một 'anh khác, có người tận mắt chứng kiến hoặc tham gia câu chuyện của bọn họ, sau khi bất ngờ đi đến thế giới của em thì đem những chuyện này sáng tác thành một tiểu thuyết"
Cô hiểu rồi, thậm chí còn có chút bị thuyết phục, nhưng chuyện này có sự chênh lệch quá lớn với sự thật mà trước nay cô vẫn tin tưởng, đầu óc của cô có chút mơ hồ.
Trình Hoan ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Giang Minh Viễn, giọng nói mất mát: "Sao anh lại bình tĩnh như vậy chứ?" Giang Minh Viễn chắc chắn là ngạc nhiên, chỉ là những cảm xúc đó còn chưa đủ để ảnh hưởng đến anh: "Anh chỉ cần biết người mà anh quen, anh thích, anh sống chung là ai, vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa em chỉ đổi một cơ thể mà thôi, không phải là ý của riêng em, cũng không phải là đạt được năng lực kỳ lạ gì, vậy anh có gì mà không tiếp nhận được?"
Em... chỉ thay đổi... một cơ thể.
Được rồi, Trình Hoan thành công bị anh thuyết phục, chầm chập gật đầu: "Hình như đúng là vậy.
"Vốn dĩ là như vậy. Không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện trước đây của em đi." Anh để Trình Hoan nằm xuống: "Anh muốn biết."
Dù sao cũng đã nói ra cả rồi, Trình Hoan cũng không cần che giấu nữa. Nhớ lại một chút, liền nói từ khi cô bắt đầu có ký ức.
Khi còn nhỏ cô sống ở nông thôn, từ khi bắt đầu nhớ được sự việc thì cũng bắt đầu cầm d.a.o nhỏ xắt củ cải, bây giờ nhớ lại cảm thấy không có chuyện gì đặc biệt thú vị, chuyện có thể nói cũng chỉ có vài chuyện đó. Cô nói một cách nhàm chán, nhưng Giang Minh Viễn lại kiên nhẫn lắng nghe, còn càng lúc càng hưng phấn, thỉnh thoảng còn mở rộng ra đặt câu hỏi.
Chuyện từ nhỏ đến lớn đương nhiên không thể nói hết trong vòng một đêm, khi nói đến lúc mình học cấp hai, Trình Hoan đã vô cùng buồn ngủ. Cô nằm trong lòng anh, mí mắt càng ngày càng nặng, nói chuyện cũng đứt quãng, dần dần không còn âm thanh.
Có lẽ là vì buông bỏ được tâm sự, chất lượng giấc ngủ của Trình Hoan đêm nay cực kỳ tốt. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn mười một giờ.