Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:29:13
Lượt xem: 96

Nụ hôn kết thúc, Giang Minh Viễn buông đôi môi của cô ra: "Em qua đây từ lúc nào vậy."

Trình Hoan: "Tối hôm qua."

Bàn tay đặt trên eo nắm lại càng thêm chặt, một giây trước khi cô cảm thấy đau lại thả ra, người đàn ông âm thầm thở dài: "Để em phải lo lắng rồi."

Trình Hoan lắc đầu: "Anh không sao là tốt rồi."

Anh dán vào mặt cô, dáng vẻ dường như muốn sưởi ấm: "Lần sau đừng tới nơi nguy hiểm như thế này nữa"

Trình Hoan không nói gì.

"Được không?"

"Chúng ta về đến một ngôi miếu thắp hương đi, vừa lúc cũng sắp đến Tết Nguyên tiêu rồi." Trình Hoan bắt lấy bàn tay của người đàn ông, vô cùng gượng gạo thay đổi chủ đề.

Giang Minh Viễn biết cô như vậy là đang âm thầm từ chối, nhưng cũng không nói lời quá gay gắn, chỉ là thở dài một tiếng: "Được."

"Em buồn ngủ rồi." Hơn một ngày không ngủ, mấy tiếng buổi chiều cũng không bù nổi.

"Vậy thì đi ngủ đi." Giang Minh Viễn ôm cô vào lòng: "Đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

"Ừ." Trình Hoan dịch xuống một chút, tựa vào trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất ngon, lúc tỉnh lại, bọn họ đã đến sân bay. ...

Vốn dĩ Giang Minh Viễn định hôm nay về nước, chuyến bay đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, kể cả có sự cố xảy ra thì họ vẫn có thể quay về đúng theo thời gian dự tính.

Sau khi trải qua lần nguy hiểm này, tất cả những người đi cùng đều gấp rút muốn về lại trong nước, thế nên chỉ nghỉ ngơi ở khách sạn một thời gian ngắn, sau khi làm thủ tục xong liền đến thẳng sân bay. Trong tất cả những người ở sân bay chỉ có Tinh Tinh là cảm thấy kì lạ - rõ ràng là đang đi chơi, kết quả là chưa chơi được bao nhiêu lại phải đi về rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-232.html.]

Mặc dù thấy rất khó hiểu và có chút buồn bực, nhưng trẻ con chưa đến năm tuổi rất dễ lừa, Giang Minh Viễn tùy tiện tìm một cái cớ, còn ước hẹn sau khi về nước sẽ cùng cậu đi đến nơi khác chơi, thế nên chuyện này cũng coi như được bỏ qua rồi.

Nguyệt

Đoạn đường quay về thoải mái hơn hẳn lúc họ đi, máy bay được sửa chữa lại, toàn bộ chỗ ngồi được tháo bỏ, được thay thế bằng phòng khách hào nhoáng, phòng ngủ, quầy bar, phòng thể hình, phòng điều trị và cả phòng họp, trong phòng khách bày hai chiếc ghế sofa cỡ đại, hơn mười người ngồi cũng không thấy chặt, tiếp viên hàng không trên máy bay đã sớm chu đáo chuẩn bị đồ ăn và thức uống, các nhân viên khác đi cùng cũng đã căng thẳng bận rộn mấy ngày, lên máy có thể nghỉ ngơi phần nào rồi.

Giang Minh Viễn biết lúc này bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy sếp của mình, nên cũng không ở lại lâu, dẫn theo hai mẹ con họ đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ đương nhiên cũng rất hào nhoáng, không gian nhỏ hơn phòng khách một chút, trên sàn trải một tấm thảm lông dài, phía ngoài là nơi để tiếp khách, ghế sofa đồ dùng đủ cả, bên cạnh còn có một quầy rượu nhỏ, bày không ít rượu vang, phía bên trong phòng ngủ đặt một chiếc giường cỡ lớn, nhìn qua rộng khoảng ba bốn mét, độ dài cũng tương tự, hoàn toàn có thể lăn mấy vòng trên đó.

Lúc Trình Hoan đi vào thực sự bị sốc, dù sao cô đi máy bay cũng toàn ngồi ghế hạng phổ thông, quả thực chưa có cơ hội được nhìn thấy kiểu máy bay tư nhân được lắp đặt lại như thế này.

Cô ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn lại: "Đây là của anh sao?"

Giang Minh Viễn: "Không phải, mượn của người ta đấy"

Nói xong còn hỏi: "Em muốn một chiếc máy bay tư nhân không? Anh có thể mua một chiếc"

"Không cần không cần." Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng Trình Hoan thấy run hết cả người, ngay lập tức từ chối, lại tò mò: "Sao lại nghĩ ra mà đi mượn máy bay vậy?"

"Lúc trước đăng ký một tuyến bay nhưng lại không dùng đến, nên dứt khoát cho anh mượn." Giang Minh Viễn nói hai câu giải thích rõ ràng, lại kéo tay cô đến: "Máy bay tư nhân trong nước có rất nhiều hạn chế, thủ tục đăng ký tuyến bay cũng phức tạp, nên anh không mua, nhưng nếu em thích, chúng ta có thể bay ra nước ngoài chơi."

Trình Hoan: "... Thực sự không cần đâu, em cũng không có hứng thú với mấy cái này"

Giang Minh Viễn tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô, một lúc sau mới thu tầm mắt, không nói về chuyện máy bay nữa: "Chắc em đói rồi nhỉ, tối nay muốn ăn gì?"

"Con muốn ăn con tôm!" Trình Hoan còn chưa nói gì, Tinh Tinh đã chạy qua, ôm lấy đùi ba: "Muốn loại tôm cực kỳ cực kỳ to ấy ạ!"

"Được, cho con món tôm cực kỳ cực kỳ to."

 

Loading...